Chương 876
Phải trả cho Lâm Hàn 100 tỷ tiền công, còn có đông đảo cao thủ nhà họ Tiêu hy sinh và bị thương trước đó. Hiện tại, lại có rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu sẽ phải bán mạng cho hành động này, rồi tổn thất một khoản khổng lồ vì phải tạm ngừng khai thác mỏ và mất cả một khoản lớn bồi thường về sau. Tất cả đều tạo nên mất mát to lớn của nhà họ Tiêu!
Nhưng, chỉ cần lần này phản công liên minh hai nhà quý tộc Chu – Khương thành công, vượt qua hết thảy khủng hoảng, đồng nghĩa cũng sẽ làm cho hai nhà họ Chu và họ Khương tổn thất nặng nề. Dưới tình huống đó, sau này nhà họ Tiêu sẽ giành lại được rất nhiều quyền lợi để bù đắp phần nào những tổn thất kia.
Sau khi tiến vào hầm mỏ, Tiêu Hoa Bân liền dựa theo kế hoạch Lâm Hàn vạch ra, để các cao thủ của nhà họ Tiêu tản ra chia thành một nhóm ba người đi lục soát.
Chia một nhóm ba người vừa có thể mở rộng phạm vi lục soát, vừa giảm bớt được thời gian, khi gặp phải cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc kia thì ba người vẫn có thể ứng phó được, không đến nổi nảy sinh nguy hiểm quá lớn.
Bởi vì, theo như tin tức mà Lâm Hàn lấy được từ nhà họ Khương và nhà họ Chu, cao thủ ẩn núp trong hầm mỏ của liên minh hai nhà quý tộc kia mặc dù rất nhiều nhưng đều chỉ hành động đơn lẻ, không đi theo nhóm nên mới vì lẽ đó có kế hoạch một nhóm ba người.
Tất nhiên, mọi thành viên trong đội cùng nhau hành động chắc chắn là an toàn nhất, ngay cả khi nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, hoặc các cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc kia cũng sẽ ở cùng nhau thì bọn họ cũng có thể ứng phó được.
Nhưng cũng trong trường hợp đó, phạm vi tìm kiếm nhất định cực kỳ nhỏ, có lẽ đến rạng sáng cũng không giải quyết được một nửa người của liên minh hai nhà quý tộc kia.
Tuy nhiên, Tiêu Hoa Bân lại không dẫn theo bất kỳ người nào, ông ta cho rằng thực lực của bản thân đã đủ mạnh, một mặt, cũng vì không đủ nhân lực, dù sao những ai có thể xuống hầm mỏ cũng đã thuộc hàng cao thủ, mấy tên côn đồn tầm thường bước xuống chính là tự dâng đầu ra, vốn đều vô dụng, nhất định phải là cao thủ mới được đi xuống.
Vì thế, lúc Tiêu Hoa Bân trao đổi với đám người Lâm Hàn, ông ta đã xác định rõ không cần một nhóm ba người, chỉ cần một mình hành động là được. Dù đối phương là cao thủ của liên minh hai nhà quý tộc Chu – Khương, Tiêu Hoa Bân vẫn tự tin mình cũng có thể giải quyết đối phương một cách dễ dàng, ông ta tin tưởng tuyệt đối vào bản lĩnh của mình.
Lâm Hàn cũng nghe Tiêu Nhã kể mới biết, thực lực của Tiêu Hoa Bân quả thật cực kỳ lợi hại, năng lực tác chiến rất mạnh, nên cũng gật đầu để Tiêu Hoa Bân hành động một mình.
Sau khi tách khỏi đám cao thủ nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân lại không có lục soát ở đây mà đi thẳng một mạch vào nơi sâu nhất trong hầm mỏ.
Bởi vì, theo nghiên cứu của đám người Lâm Hàn, vào càng sâu trong mỏ thì cao thủ liên minh hai nhà quý tộc Chu – Khương càng ẩn nấp nhiều, cũng lợi hại hơn rất nhiều. Cho nên đường đến đáy mỏ nguy hiểm chồng chất, khi hành động cần phải vô cùng cẩn thận.
Mà nơi sâu nhất trong mỏ thì chắc chắn là chỗ nguy hiểm nhất, Tiêu Hoa Bân đi một mạch vào nơi sâu nhất vì muốn gánh lấy áp lực và nguy hiểm lớn nhất, từ đó sẽ giảm bớt gánh nặng cho những cao thủ trẻ tuổi, đương nhiên cũng sẽ giảm bớt được số lượng cao thủ sẽ hy sinh và chết trận cho nhà họ Tiêu.
Vừa vào nơi sâu nhất trong mỏ lục soát không bao lâu, Tiêu Hoa Bân liền xoay người khẽ cau mày, phát hiện ra chuyện gì đó.
Nơi sâu nhất trong hầm mỏ số 1.
Tiêu Hoa Bân đang tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy có tiếng chuyển động khe khẽ.
Nơi sâu nhất của hầm mỏ lúc này cực kỳ yên tĩnh, Tiêu Hoa Bân đang kìm nén bản thân, gần như không phát ra âm thanh nào, ngoại trừ thỉnh thoảng có âm thanh tiếng nước chảy và tiếng tim đập của mình thì không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Nhưng vừa rồi Tiêu Hoa Bân đột nhiên nghe thấy có tiếng động nhẹ ở một hướng, hình như là cao thủ của hai quý tộc nhà họ Chu, nhà họ Khương không chú ý nên giẫm phải đá sỏi trong hầm mỏ phát ra tiếng động.
Loạt xoạt, loạt xoạt…
Dù sao đây cũng là nơi sâu nhất của hầm mỏ, còn có rất nhiều đá vụn, không hề được dọn dẹp, trong này lại quá tối, những cao thủ của hai quý tộc phái tới nếu không cử động thì sẽ không phát ra tiếng, tố chất tâm lý của hầu hết trong số họ đều rất tốt, phát hiện có người tới cũng không phát ra tiếng động.
Nhưng một khi họ cử động thì đôi lúc không chú ý sẽ khó tránh khỏi giẫm vào đá sỏi, phát ra tiếng động.
Tiêu Hoa Bân cười lạnh lùng, sau đó từ từ đi về phía đó.
Tiêu Hoa Bân di chuyển cực kỳ chậm, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ông ta biết rõ con đường ở đây, biết rõ mặc dù mình di chuyển cực kỳ chậm, nhưng chỉ cần không phát ra âm thanh thì vẫn có thể giữ thế chủ động.
Dù sao thì Tiêu Hoa Bân di chuyển chậm nhưng hướng đi đúng, mà những cao thủ hai nhà quý tộc kia để không phát ra động tĩnh nên chắc chắn còn di chuyển chậm hơn Tiêu Hoa Bân, thậm chí còn không dám chuyển động, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn.
Tiêu Hoa Bân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện ra đối phương ông ta sẽ ra tay bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Cuối cùng Tiêu Hoa Bân nhìn loáng thoáng thấy có một bóng đen trước mặt mình, lúc này bóng đen đang bận rộn đi về một hướng khác của Tiêu Hoa Bân, nhưng lại không dám di chuyển quá nhanh sợ lại phát ra tiếng động bị chú ý.