Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 953

Đương nhiên là Lâm Hàn hiểu ý của Tôn Minh, anh cười nói: “Cá cược ấy mà, độ nguy hiểm càng cao, thì được lợi càng nhiều. Nếu thành công, tất nhiên sẽ bội thu rồi”.

Tôn Minh nghe vậy, lập tức yên tâm, cũng không có phí công mạo hiểm như vậy để giúp Lâm Hàn.

Tuy theo lý thì Tôn Minh giúp Lâm Hàn như vậy, dù nhà họ Lâm có phát hiện cũng chẳng ai nói gì. Nhưng nếu Lâm Hàn thua, để người của Dương Tiêu lên làm ông chủ nhà họ Lâm, vậy Tôn Minh rất có thể sẽ bị hạch tội và trừng phạt, nên đương nhiên là có nguy hiểm rất lớn rồi.

Cũng may là giờ Lâm Hàn đã thắng, và trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm, tương lai sẽ lên làm gia chủ của cả gia tộc.

Còn Tôn Minh ông ta, có mối quan hệ này với Lâm Hàn, sau này chắc chắn sẽ được coi trọng trong nhà họ Lâm.

Lâm Hàn lại thưởng thức cảnh đẹp của thành phố Đông Hải thêm một lát rồi chuẩn bị nói vào chuyện chính.

“Được rồi, lần này tôi tới tìm ông còn có một việc quan trọng khác nữa”, lúc này, Lâm Hàn chợt nói.

“Cậu Lâm cứ nói”, Tôn Minh lập tức nghiêm mặt, bắt đầu bàn công việc.

Lâm Hàn khẽ gật đầu rồi nói: “Lần này, trước khi đến thành phố Thiên Kinh, tôi có tiện đường ghé vùng Bắc Đông, quen biết Đại bàng núi – Trương Thiên Sơn ở đấy. Chúng tôi vừa gặp đã thân, quan hệ rất tốt. Nếu không có ông ta cử số lượng lớn cao thủ đến giúp đỡ đối phó với hai nhà quý tộc kia, thì chúng tôi đã không đủ sức chống trả liên minh hai nhà Chu – Khương. Mà khi ở Bắc Đông, tôi đã có đạt được hợp tác với Trương Thiên Sơn, đối với đôi bên đều có lợi, cụ thể là…”

Sau đó, Lâm Hàn bèn kể lại chuyện hợp tác giữa mình và Trương Thiên Sơn cho Tôn Minh nghe.

Thế lực ở vùng Bắc Đông khá lớn, sản nghiệp cũng nhiều, nên phạm vi hợp tác lần này rất rộng.

Lâm Hàn chỉ dựa vào đám cấp dưới như Ngô Xuyên, người Tôn Hàn Các hay Lý Minh thì hoàn toàn không ôm hết nổi.

Nên đương nhiên, Lâm Hàn phải tìm tới Tôn Minh để hợp tác, sử dụng quỹ đầu tư Nhân Phàm thì mới hợp tác nổi với Trương Thiên Sơn.

Mà hợp tác với Trương Thiên Sơn thì cả Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn đều sẽ chiếm được lợi ích rất lớn, nên phải chú trọng.

Tuy bên Trương Thiên chưa nói sẽ đến lúc nào, nhưng chắc rất nhanh sẽ tới. Bên Lâm Hàn chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Tôn Minh nghe xong, có hơi bất ngờ. Lúc ấy, Lâm Hàn không thể sử dụng mối quan hệ và thế lực của nhà họ Lâm, đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn dựa vào bản thân và thế lực trong tay, vậy mà đã có thể lôi kéo được Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông đạt được hợp tác. Thậm chí, anh còn làm cho ông ta cử ra nhiều cao thủ như vậy, mạo hiểm tính mạnh đi giúp đỡ mình.

Sự quyết đoán đó của Lâm Hàn không khỏi khiến Tôn Minh lấy làm kinh ngạc. Nếu không có nhà họ Lâm đứng sau, Tôn Minh cảm thấy Lâm Hàn cũng có thể giống như Lâm Thiên Tiếu, tự gầy dựng nên một cơ ngơi vĩ đại!

“Giờ người của vùng Bắc Đông còn chưa tới, nhưng chúng ta cứ chuẩn bị trước. Đến lúc đó, bọn họ vừa đến là có thể bắt đầu hợp tác luôn”.

Lâm Hàn nói với Tôn Minh.

Tôn Minh gật đầu, rồi thảo luận cùng Lâm Hàn để hiểu thêm về các khía cạnh mà bên Bắc Đông muốn hợp tác.

Lâm Hàn cũng không hiểu biết nhiều về bên ấy, chỉ có thể nói những gì mình biết cho Tôn Minh.

Mãi cho đến tận lúc mặt trời lặn, Lâm Hàn và Tôn Minh mới nói chuyện xong.

“Tạm thời chỉ có thế, ông chuẩn bị theo đó trước đi, mấy thứ khác đợi người của họ tới rồi tính sau”, Lâm Hàn dặn.

Tôn Minh gật đầu nói: “Được, tôi sẽ nhanh chóng bảo người soạn ra một bản kế hoạch hợp tác, đến lúc đó sẽ liên lạc với cậu sau”.

Sau đó, Lâm Hàn lại dặn dò vài điều với Tôn Minh, rồi rời khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm trở về biệt thự núi Vân Mộng.

Mà cùng lúc đó, bên trong một tầng thực tập của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

“Cậu làm cái gì đây hả? Già đầu như vậy rồi mà làm vài cái bảng biểu cũng không làm nổi là sao? Cậu nói tôi nghe xem, cậu có thể làm gì, tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Nếu không biết gì hết thì đợi hết đợt thực tập cuốn gói cút đi đi, quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng tôi không nhận người kém cỏi thế đâu”, một người trung niên nhìn Triệu Tứ Hải nói với giọng đầy bực bội.

Triệu Tứ Hải bị chửi thì sắc mặt hơi khó coi, từ ngày hôm qua sau khi tiến vào công ty Nhân Phàm với thân phận người thực tập, Triệu Tứ Hải mới nhận ra nhân viên trong công ty này khác hoàn toàn với công ty bất động sản cũ của mình.

Mỗi một nhân viên ở đây đều có năng lực, có thể tạo nên cống hiến cho công ty, hoàn toàn chẳng có ai là tay gà mờ không chí tiến thủ cả.

Triệu Tứ Hải cũng thử làm, nhưng bất lực phát hiện mình chẳng có năng lực ở mặt nào cả. Vừa không thể làm tốt mà còn thường xuyên rách việc, liên lụy công sức của người khác cũng đổ sông đổ biển theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK