Chương 815
Vừa mới sáp lại, Lâm Hàn đã nhận ra đám người này không chỉ có cơ bắp như vẻ ngoài, mỗi một người đều đã từng được huấn luyện chiến đấu một cách bài bản, ắt hẳn đã được gia tộc lớn đào tạo từ nhỏ, cũng là cao thủ từng thực hiện không biết bao nhiêu nhiệm vụ.
Nhưng mà những “cao thủ” này đối với Lâm Hàn thì cũng chẳng là cái đinh gì cả.
Nếu Lâm Hàn của ngày trước, lúc vừa bước ra khỏi nhà họ Lâm, có thể còn thấy khá khó khăn, nhưng hiện tại anh đã cùng đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các trải qua biết bao nhiêu chuyện, bản lĩnh của Lâm Hàn đã tăng vọt từ lâu. Đối phó với đám cao thủ này cũng chỉ tốn thêm chút sức lực và thời gian mà thôi.
Không đến 10 phút đồng hồ, người Lâm Hàn ứa chút mồ hôi, chỉnh lại quần áo rồi trở về nghỉ ngơi. Mà mười mấy gã vạm vỡ kia thì đang lặn lộn trên mặt đất.
“Về nói với cậu Vương gì đó của bọn mày, tao không chỉ có chút đỉnh, mà phải là có hơi nhiều bản lĩnh đó, đám nhãi nhép bọn mày vẫn chưa đủ trình đâu!”
Dứt lời, Lâm Hàn lập tức rời đi.
Trên mặt đất còn lại một đám bò lăn ra kêu gào thảm thiết.
Vài phút sau, điện thoại di động của một trong bọn họ reo lên.
“Alo, cậu Vương, không làm được rồi, thằng nhãi kia không lấy tiền…”
“Không lấy tiền? Không lấy sao mấy người không cho cậu ta một trận?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cậu Vương. Nếu Lâm Hàn từ chối thì thuộc hạ của cậu ta mới ra tay, sau chuyện này nếu Tiêu Nhã truy cứu cũng dễ giải thích hơn.
“Nhưng, nhưng chúng tôi không phải đối thủ của cậu ta…”
Lâm Hàn vẫn hờ hững nói: “Ngại quá, chút tiền này tao không cần, cũng sẽ không chủ động xa lánh với cô Tiêu. Muốn tao rời khỏi đây và cắt đứt với Tiêu Nhã thì cũng phải vài chục tỷ chứ”.
Lâm Hàn nói xong, định rời đi không thèm để ý tới đám người này nữa. Mấy triệu tệ mà muốn đuổi Lâm Hàn, đang làm trò con mèo gì thế không biết.
Nhưng mà, anh chỉ mới bước vài bước thì lại bị đám người kia vây lại.
“Thằng nhãi, mày muốn đi là đi à? Bọn tao biết mày cũng có vài ngón võ, nhưng mười mấy người bọn tao cũng không phải dạng vừa, khác xa mấy loại côn đồ tôm tép kia! Đã cho mày tiền bảo mày cút đi để còn giữ mặt mũi mày lại không muốn, vậy đừng trách bọn tao không khách sáo!”
Dứt lời, mười mấy gã vạm vỡ liền xông vào muốn ra tay với Lâm Hàn.
Vừa mới sáp lại, Lâm Hàn đã nhận ra đám người này không chỉ có cơ bắp như vẻ ngoài, mỗi một người đều đã từng được huấn luyện chiến đấu một cách bài bản, ắt hẳn đã được gia tộc lớn đào tạo từ nhỏ, cũng là cao thủ từng thực hiện không biết bao nhiêu nhiệm vụ.
Nhưng mà những “cao thủ” này đối với Lâm Hàn thì cũng chẳng là cái đinh gì cả.
Nếu Lâm Hàn của ngày trước, lúc vừa bước ra khỏi nhà họ Lâm, có thể còn thấy khá khó khăn, nhưng hiện tại anh đã cùng đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các trải qua biết bao nhiêu chuyện, bản lĩnh của Lâm Hàn đã tăng vọt từ lâu. Đối phó với đám cao thủ này cũng chỉ tốn thêm chút sức lực và thời gian mà thôi.
Không đến 10 phút đồng hồ, người Lâm Hàn ứa chút mồ hôi, chỉnh lại quần áo rồi trở về nghỉ ngơi. Mà mười mấy gã vạm vỡ kia thì đang lặn lộn trên mặt đất.
“Về nói với cậu Vương gì đó của bọn mày, tao không chỉ có chút đỉnh, mà phải là có hơi nhiều bản lĩnh đó, đám nhãi nhép bọn mày vẫn chưa đủ trình đâu!”
Dứt lời, Lâm Hàn lập tức rời đi.
Trên mặt đất còn lại một đám bò lăn ra kêu gào thảm thiết.
Vài phút sau, điện thoại di động của một trong bọn họ reo lên.
“Alo, cậu Vương, không làm được rồi, thằng nhãi kia không lấy tiền…”
“Không lấy tiền? Không lấy sao mấy người không cho cậu ta một trận?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cậu Vương. Nếu Lâm Hàn từ chối thì thuộc hạ của cậu ta mới ra tay, sau chuyện này nếu Tiêu Nhã truy cứu cũng dễ giải thích hơn.
“Nhưng, nhưng chúng tôi không phải đối thủ của cậu ta…”
Gã vạm vỡ cảm thấy xấu hổ, bọn họ đều là cao thủ do gia tộc dốc tiền lực đào tạo, hôm nay mười mấy người họ lại bị một tên vô danh cho ăn hành, còn là cả một rổ!
“Cái gì? Mấy người không đánh lại cậu ta? Mấy người nói gì thế? Mấy người là cao thủ trong cao thủ của gia tộc đấy, cái gì mà đánh không lại chứ?”
Cậu Vương bên kia nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người.
“Cậu Vương, chuyện… chuyện này không thể trách chúng tôi!”
Người đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất lúc này vô cùng buồn bực, vốn tưởng là chuyện đơn giản nhưng lại là khó khăn.
Ngay lập tức gã đàn ông nhanh chóng nói cho cậu Vương biết chuyện vừa xảy ra.
Vương Vĩnh ở đầu dây bên kia nghe xong, sắc mặt trở nên kỳ lạ, anh ta cúp máy.