Chương 620
“Tôi xin giới thiệu, tôi tên Lâm Hàn, là bạn của Nhan Bắc”.
“Bạn của anh tôi sao?”, ánh mắt Nhan Thành sáng lên.
“Tiểu Bắc đâu? Sao nó không về?”
Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như đều lần lượt hỏi, mặt đầy lo lắng.
“Tiểu Bắc…”
Lâm Hàn do dự một lúc, vẫn quyết định kể lại chuyện của Tiểu Bắc cho người thân anh ta biết, dù sao chuyện này cũng không thể giấu được.
Lâm Hàn vừa định mở miệng nói.
Brừm brừm…
Có 7-8 chiếc xe mô-tô RSZ chạy đến, đỗ thành một hàng ngay ngắn. Trên mỗi chiếc xe đều có 2-3 người ngồi, nhìn sơ qua cũng hơn 20 người.
Đầu tóc tất cả đều nhuộm đủ loại màu sắc, trông rất giống một đám côn đồ cắc ké, trong số đó còn có mấy tên cầm theo dao phay và gậy sắt.
“Nhan Thành đâu? Lăn ra đây cho ông!”
Vừa thấy những người này, bố mẹ Nhan Thành đã bị dọa tái mét, cả người Nhan Thành cũng run lên, nhắm mắt bước đến trước mặt thanh niên tóc đỏ kia, cười xòa mở miệng:
Thanh niên tóc đỏ này tên là Trần Tiếu, đầu sỏ của thôn bên cạnh, đồng thời cũng là anh trai của Trần Mộng.
“Haha, đừng có mà bắt quàng làm họ với tao!”
“Tao tới chỉ có mục đích là đòi tiền!”
“Đòi tiền? Tiền gì vậy anh Tiếu?”
“Tiền gì à? Em gái tao sống cùng mày mấy năm rồi, đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian với mày, dù sao thì cũng phải đưa phí chia tay chứ!”, vẻ mặt Trần Tiếu không chút thay đổi nói:
“Ngoài ra, hôm nay đám cưới của mày với em tao không thành, chuyện này đã lan truyền đến mấy thôn lân cận, mặt mũi của em gái tao biết để đâu hả, sau này làm sao còn lập gia đình được nữa?”
“Sau khi về nhà, em gái tao đã khóc đến sưng cả mắt. Ngoại trừ phí chia tay, tao còn phải đòi thêm tiền bồi thường tổn thương tinh thần nữa!”
“Phí chia tay… phí tổn thất tinh thần…”
Nhan Thành cắn răng: “Anh Tiếu, anh muốn bao nhiêu, em sẽ đưa!”
Thà chia tay sớm còn hơn đau đớn tột cùng.
Trần Tiếu nhìn Nhan Thành: “Phí chia tay tao không lấy nhiều, 1 triệu tệ”.
“Cái gì? 1 triệu tệ?”
“Sao, mày không đưa à?”
“Anh Tiếu, 1 triệu tệ… nhiều quá! Anh cũng biết cả đời này nhà em cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy”, Nhan Thành khó xử.
“Nhà mày không kiếm được nhiều thế, nhưng mày có 1 triệu tệ!”
Đúng lúc này lại có tiếng động cơ xe vang lên.
Một chiếc Passat màu đen từ từ chạy tới và dừng lại trước cửa nhà Nhan Thành.
Trong số đó có một người vẻ ngoài bình thường, mũm mĩm, mặc áo khoác đỏ, đó chính là Trần Mộng.
Bên cạnh là bạn thân cô ta, cũng chính là phù dâu hôm nay.
“Mộng Mộng…”
Nhìn thấy Trần Mộng, ánh mắt Nhan Thành loé lên.
“Anh, thế nào rồi, đòi được tiền chưa?”
“Vẫn chưa, anh vừa nói với nó nhưng nhìn nó có vẻ là không chịu đưa tiền!”, Trần Tiếu châm chọc.
Vẻ mặt Trần Mộng thay đổi, cô ta lạnh lùng nhìn Nhan Thành:
“Nhan Thành, anh nên đưa tôi 1 triệu tệ này, vì anh mà thanh danh của tôi bị mất sạch, sau này tôi có thể kết hôn được nữa hay không vẫn còn là vấn đề. Số tiền này không phải nên đưa cho tôi sao?”
“100 ngàn tệ? Nhan Thành, anh cho tiền để đuổi ăn mày à?”, cô bạn thân bên cạnh Trần Mộng chế nhạo:
“Mộng Mộng cũng được coi là khá ưa nhìn, cô ấy đi theo anh ba năm thì thôi, còn chưa kết hôn. Bây giờ mất hết mặt mũi, anh bảo sau này ai cưới Mộng Mộng được nữa? 100 ngàn tệ mà định đuổi Mộng Mộng đi à?”
“Thằng ranh, mày nghe thấy chưa, em gái tao nói rồi, 1 triệu tệ này chỉ có thể hơn chứ không thể thiếu!”
Con dao dưa hấu trong tay Trần Tiếu kề sát cổ Nhan Thành, khoé miệng gã ta nở nụ cười tàn nhẫn:
“Trần Tiếu, anh dám!”