Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276

Lương Sảng lớn tiếng nói: “Nếu ông không phải kẻ lừa gạt, thế này đi, trong vòng 30 phút ông phải đem Business Star đến đây, còn cả Land Rover nữa. Xe cho bạn mượn thì không thể lấy lại sao?”

“Tôi…tôi…”

Lần này, mặt tổng giám đốc Mao cực kì khó coi, hết đường chối cãi.

Bảo ông ta đi đâu tìm ra Land Rover và Business Star bây giờ?

“Ông tự nói đi, ông có phải lừa đảo không!”, Lương Sảng quát lên: “Nếu như ông không chịu nhận, tôi lập tức báo cảnh sát nói ông lừa tiền của tôi! Còn lừa gạt tình cảm của tôi nữa!”

Trán tổng giám đốc Mao đổ mồ hôi lạnh, nếu như báo cảnh sát, vậy thì xong đời rồi!

Nếu là Lương Sảng thì còn đỡ.

Trước kia ông ta dùng cách tương tự lừa gạt không ít cô gái, đã bị cảnh sát phát lệnh truy nã.

Bị truy nã với tội danh lừa đảo.

Kẻ tình nghi đã lừa đảo hơn mười phụ nữ, bọn họ lớn có khoảng bốn năm mươi tuổi, nhỏ có mười bảy mười tám tuổi, già trẻ đều bị.

Số tiền bị lừa lên tới 5 triệu tệ.

Nếu Lương Sảng báo cảnh sát thật thì họ vừa tới, ông ta liền lòi đuôi.

Sau đó, cả đời ông ta sẽ trải qua trong lao ngục.

Tổng giám đốc Mao nghĩ vậy giật bắn người:

“Tiểu Sảng, em phải tin tôi, tôi không phải là kẻ lừa đảo!”

“Không phải kẻ lừa đảo? Vậy ông lái chiếc Business Star GMC với Land Rover tới đây chứng minh đi!”

Lương Sảng lạnh lùng nói, nhìn thấy vẻ mặt ấy của tổng giám đốc Mao, cô ta đã có thể khẳng định, tên này chính là một tên lừa đảo.

Vừa lúc, ven đường có cảnh sát đang tuần tra, bên cạnh còn đỗ một chiếc xe cảnh sát.

“Chú cảnh sát ơi! Tôi báo án!”

Lương Sảng bỗng hô lên.

“Có chuyện gì?”, nghe thấy tiếng hô, cảnh sát đi tới hỏi.

Anh ta chỉ là cảnh sát giao thông vùng này, ăn xong cơm chiều nên ra đi dạo một vòng.

“Ông ta giả làm đại gia lừa tiền tôi!”, Lương Sảng chỉ tổng giám đốc Mao nói.

“Lừa tiền?”

Tầm mắt cảnh sát dời lên người tổng giám đốc Mao: “Thưa ông, mời ông đưa chứng minh nhân dân ra”.

“Tổng giám đốc Mao, nói gì thì nói, mấy ngày nay, ăn, mặc, ở, đi lại, ông đều dùng tiền của tôi, chắc phải hết ba bốn ngàn tệ nhỉ. Ông lại lừa tôi, nói mình là ông chủ của xí nghiệp top 500! Nếu ông là ông chủ lớn thật, tôi không tin, ngay cả nhiêu đó cũng chẳng lấy ra nổi”, Lương Sảnh lạnh mặt nói:

“Nếu ba bốn ngàn kia mà được chứng minh thì chắc ông cũng bị tạm giữ mấy ngày chứ nhỉ!”

Mà lúc này, nghe thấy cảnh sát bảo mình lấy chứng minh nhân dân ra, sắc mặt tổng giám đốc Mao lập tức trắng bệch, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, rề rà không chịu lấy nó ra.

Vừa lấy ra, máy dò thông tin chuyên dụng của cảnh sát quét một cái thì các thông tin sẽ hiện lên hết, vậy ông ta có chạy đằng trời.

“Mau lấy chứng minh ra đi!”

Cảnh sát quát.

Anh ta thấy vẻ mặt ông ta đổi tới đổi lui, trông rất chột dạ, đã thấy có gì đó rồi.

“Vâng… Vâng”.

Tổng giám đốc Mao bất chấp tất cả, lấy chứng minh ra đưa cho cảnh sát.

Bây giờ, ông ta chỉ hy vọng trên người cảnh sát này không mang theo máy dò thông tin chuyên dụng.

Nhưng ngay sau đó, hy vọng ấy của ông ta liền lụi tắt.

Chỉ thấy cảnh sát lấy một cái máy màu đen từ trong túi ra, quét về phía giấy chứng minh.

“Tội phạm bị truy nã hạng A đang lẩn trốn!”

Tinh tinh tinh!

Trên màn hình lập tức xuất hiện nhắc nhở.

“Thôi xong rồi!”

Tổng giám đốc Mao vừa nhìn thấy cái máy đó, mí mắt giật giật, quay đầu bỏ chạy.

Ngay sau đó, cảnh sát cũng kịp phản ứng lại, hét lên:

“Không được chạy, đứng lại!”

Nói xong, anh ta bèn đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK