Chương 574
“Thằng nhãi này dám ngắt điện thoại tôi, đúng là chán sống mà!”
Nghe được tiếng tít tít cúp máy, Hồng Đạp Thiên nhướng mày nói.
Hồng Ngọc giơ tay lên làm hành động cắt cổ.
“Bây giờ là 2 giờ rưỡi chiều, bác cho cậu ta một tiếng”.
“Một tiếng nữa, nếu Lâm Hàn không đến quỳ gối nhận sai, cứ giết bố vợ cậu ta trước, ngoài ra, điều động tất cả nhân thủ nhà họ Hồng, vận dụng hết thảy điều tra vị trí người nhà của Lâm Hàn, diệt cỏ tận gốc cả nhà cậu ta!”
“Bác phải làm cho cậu ta biết, thế gia không dễ dàng bị bôi nhọ như vậy!”
Hồng Ngọc gật đầu.
…
“Cậu Lâm, đã mua được thiết bị rồi”.
Đường Quế Hùng đẩy cửa bước vào, sau lưng ông cụ có hai người cầm một đống thiết bị theo sau.
Những thiết bị này đều là thiết bị cần thiết để quay video.
Sau khi vào phòng, hai người kia đã bắt tay lắp ráp máy móc.
“Cụ Đường, cách này của cụ có tác dụng chứ?”
Lâm Hàn nhìn về phía Đường Quế Hùng.
Đường Quế Hùng tràn đầy tự tin: “Xã hội hiện tại, những người quan tâm đến tin tức truyền thông, ví dụ như các loại Nhật báo Kim Lăng, thời sự Đan Đồ, không hơn người xem các video ngắn của cậu là bao nhiêu”.
“Nếu như chính quyền trợ giúp nhà họ Hồng chặn đứng dư luận, vậy thì chúng ta liền làm truyền thông mới trỗi dậy, ví dụ như video ngắn, hoặc là livestream… Lần nữa khuếch trương lại dự luận”.
“Có điều, lát nữa cậu Lâm dù sao cũng không nên vạch trần do chính quyền chặn đứng dư luận, mà phải nói là nhà họ Hồng, hiểu không?”
“Chúng ta đã ra giá cao để mua chuộc bên livestream và video ngắn đứng nhất nhì Hoa Hạ, chỉ cần cậu Lâm công chiếu sẽ lập tức được đề cử, đến khi đó sẽ có hơn trăm triệu khán giả nhìn thấy cậu”.
“Cậu Lâm, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng nhé!”
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Anh Hàn, đã tìm thấy những người đó rồi”.
Theo sau là ba người bước vào.
“Trong ba người này, hai người bên trái bảo vợ họ là công nhân của nhà máy Hồng Chính, bị bóc lột đến mức một người làm việc kiệt sức mà chết, một người thì tự sát. Đến tận bây giờ, nhà họ Hồng chưa từng cho họ một lời giải thích, cũng như không nhận được một đồng bồi thường nào”.
Người Tôn Hàn Các nói:
“Ba người này là anh em của Tôn Hàn Các, họ lái xe xuyên đêm từ Dự Tỉnh, Tô Tỉnh và Cán Tỉnh đến đây”, Tôn Hàn Các lại nói.
Lâm Hàn nhìn ba người, mỉm cười hiền hoà:
“Tôi không cần tiền! Tôi chỉ cần công bằng!”
“Con trai tôi mới 15 tuổi, nó bị người ở nhà máy của nhà họ Hồng dụ dỗ lừa đến làm lao động trẻ em, làm được nửa tháng thì chết vì kiệt sức”.
“Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng còn chưa đến cửa đồn cảnh sát đã bị người nhà họ Hồng chặn lại, đánh cho một trận. Chuyện này đã qua ba năm rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa quên!”
Người phụ nữ xắn tay áo lên, lộ ra một vết sẹo gớm ghiếc:
“Vậy nên tôi không cần tiền, tôi chỉ cần lẽ phải, lấy lại công bằng cho con trai tôi!”
“Tôi nghe nói mọi người có thể giúp tôi nên tôi đến đây…”
“Dì à, tôi sẽ trả lại công bằng cho dì”.
Lâm Hàn nhìn người phụ nữ rồi nói một cách nghiêm túc.
“Vợ tôi làm việc tại nhà máy nhà họ Hồng ở Kim Lăng cách Cán Tỉnh không xa, nhưng nào biết đây là một nhà máy độc ác! Lãnh đạo của họ cũng độc ác!”
“Vợ tôi làm việc ở nhà máy đó nhưng bị giám đốc nhà máy cưỡng bức, vì giám đốc đó là họ hàng xa của nhà họ Hồng, vậy nên chuyện này cũng không thể giải quyết được”.
“Vợ tôi bị làm nhục rồi nghĩ quẩn, tự sát trong căn nhà cho thuê, một tuần sau mới phát hiện ra thi thể… Sau đó tôi đến tìm giám đốc nhà máy”.
“Giám đốc đó ngồi trong BMW, tay ôm một người phụ nữ mới, cười nhạo tôi rồi ra lệnh cho đàn em đánh tôi”.
“Tôi hận!”