Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251

Cô ấy không ngờ, bản thân bị bệnh ung thư mà vẫn có thể trị khỏi.

“Đợi đã!”

Bác sĩ Chu lên tiếng, cười nói:

“Bởi vì thiết bị xạ trị này bệnh viện chúng tôi nhập vào với giá rất cao, vì thế phí điều trị cũng không hề thấp chút nào. Mỗi một đợt điều trị là một trăm ngàn tệ, phải điều trị bốn đợt vị chi là bốn trăm ngàn tệ. Cộng thêm tất cả các chi phí cho điều dưỡng, giường bệnh, thuốc uống… ước chừng là năm trăm ngàn tệ”.

“Chi phí rất cao, vả lại cũng không thể sử dụng bảo hiểm y tế, vì vậy mọi người nên cân nhắc kỹ nhé”.

“Năm trăm ngàn tệ!”

Sắc mặt Triệu Nhu xám xanh, cô ấy đương nhiên không thể có số tiền lớn đến vậy.

“Năm ngàn thì năm ngàn, chữa đi!”

Lâm Hàn bình thản đáp, năm trăm ngàn đối với anh mà nói không đáng phải nhắc đến nữa là.

Với lại chi phí mà bác sĩ Chu đã nói cũng khá hợp lý rồi.

Bệnh viện đều là vậy đó, có tiền thì chào mừng đến chữa bệnh.

Còn không tiền thì mời biến đi ngay và luôn!

Có tiền thì có tất cả.

“Ồ?”

Bác sĩ Chu bất ngờ liếc nhìn Lâm Hàn, ông ta cũng khó tin rằng chàng thanh niên này lại trả được số tiền lớn như thế.

“Tôi viết cho cậu một tờ đơn để cậu đi đóng tiền, sau khi đóng tiền xong, thì lập tức có thể điều trị”.

Bác sĩ Chu viết một tờ đơn thanh toán rồi đưa cho Lâm Hàn.

“Chị Nhu, chị ở đây chờ tôi một lát, tôi đi đóng tiền đã”, Lâm Hàn cầm tờ thu phí lên.

“Được!”, Triệu Nhu gật đầu, lát nữa phải xạ trị rồi, cô ấy khá căng thẳng.

Lát sau, Lâm Hàn đã đóng tiền xong, giao lại tờ đơn cho bác sĩ Chu.

“Thật sự đã đóng xong rồi sao, một trăm mười ngàn tệ”.

Bác sĩ Chu đọc tờ đơn hơi bất ngờ, ông ta nhìn lại Lâm Hàn.

“Bắt đầu xạ trị được chưa?”

Chân mày Lâm Hàn hơi nhướng lên, tuy rằng bệnh viện có tiền mới chịu làm việc, nhưng thái độ của bác sĩ Chu này làm anh cảm thấy không mấy thiện cảm.

“Đương nhiên là được rồi!”

Bác sĩ Chu mỉm cười rồi nói: “Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị để bắt đầu xạ trị”.

“Bác sĩ Chu ơi! Ông phải cứu bố tôi với!”

Lúc này, có một giọng nói vang lên.

Một người phụ nữ đỡ một ông cụ bước vào.

Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, thân hình tròn trịa, nhưng ăn mặc và trang điểm lại rất lộng lẫy, cổ đeo dây chuyền kim cương, tay thì đầy nhẫn vàng, ngọc ngà châu báu. Bà ta vừa bước vào khắp phòng liền phảng phất mùi nước hoa nồng nặc.

Ông cụ bên cạnh hơn bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, ôm chặt bụng bước đi lảo đảo.

Sau lưng người phụ nữ này còn có hai gã vạm vỡ đeo kính đen, sắc mặt lạnh tanh, trông có vẻ là vệ sĩ.

“Thì ra là bà chủ Tống à!”

Vừa nhìn thấy người phụ nữa này, mắt bác sĩ Chu liền sáng lên, tức thì đứng lên chào đón, cười nói:

“Sao thế, ông cụ bị bệnh sao?”

“Đúng vậy!”

Người phụ nữ gật đầu: “Ung thư bao tử giai đoạn đầu, tôi nghe nói bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang các ông vừa nhập về một thiết bị xạ trị, hình như là dùng kim loại Californium gì đó để diệt tế bào ung thư, có thể chữa khỏi hẳn căn bệnh ung này nên tôi đã lập tức đến đây”.

“Thì ra là vậy”.

Bác sĩ Chu cười nói: “Bà chủ Tống yên tâm, tôi bảo đảm với bà, căn bệnh của ông cụ chắc chắn sẽ trị dứt điểm!”

“Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!”

Người phụ nữ thở phào, lại nói: “Chuyện này không nên chậm trễ, nhanh chóng tiến hành xạ trị đi!”

“Không thành vấn đề, bây giờ tôi lập tức sắp xếp ngay! Ông ơi, ông đến phòng kế bên cạo sạch tóc nhé, sau đó gỡ hết những đồ kim loại và cả răng giả ra, làm xong thì có thể bắt đầu xạ trị!”

Bác sĩ Chu vẫn vô cùng nhiệt tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK