Chương 414
Những tiếng kêu thảm thiết này không giống nhau, chắc chắn là không phải đến từ một người. Điều này khiến cô gái ngỡ ngàng.
Cô gái mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến cô gái kinh ngạc.
Cô gái trông thấy ba người vệ sĩ nằm bò dưới đất, có người ôm bụng, người ôm chân, người thì ôm vai, sắc mặt tím tái, đau đến toát mồ hôi.
“Chuyện…chuyện này…”
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô gái.
Cảnh tượng mà cô gái nghĩ tới là hình ảnh Lâm Hàn bị đánh cho toàn thân bầm dập, bố mẹ nhận không ra.
Nhưng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược, ba người vệ sĩ mới là những tên bị đánh bầm dập.
Còn chàng trai kia vẫn đứng vững tại chỗ.
Vương Huy nhăn mặt, hít một hơi dài, trong lòng dấy lên sự sợ hãi.
Anh ta đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra.
Ba người vệ sĩ mà nhà họ Vương thuê về với giá cao chẳng là gì khi ở trước mặt Lâm Hàn. Từng người đấu tay đôi với Lâm Hàn đều bị anh hạ gục.
Dễ dàng như một người lớn đánh với đứa trẻ con bốn, năm tuổi.
“Thân thủ của tên này thật đáng sợ quá!”
Trong mắt Vương Huy hiện lên sự sợ hãi.
Vương Huy biết thân thủ của Lâm Hàn rất giỏi nhưng anh ta không ngờ rằng lại xuất sắc đến mức này.
Cần biết rằng, ba người vệ sĩ kia đều từng là bộ đội, hai trong số họ còn từng đoạt giải nhất kick boxing.
Có điều, bọn họ vẫn không phải đối thủ của Lâm Hàn.
“Không được, không thể dùng mỗi vũ lực để đối phó với tên Lâm Hàn này được! Chỉ có thể dùng nguồn tài nguyên và tiền bạc mới đàn áp được hắn! Tìm người đánh hắn đúng là tự chuốc vạ vào thân!”
Ánh mắt Vương Huy lập tức dời đi, sau đó nghiến răng nói với người vệ sĩ còn lại:
“Anh, lên đó ngăn cậu ta lại!”
Dứt lời, anh ta quay người bước lên chiếc jeep.
Rìn rìn…
Chiếc xe jeep quay đầu rồi lao đi.
Vương Huy cứ thế mà rời đi.
“Cậu Vương!”
Người vệ sĩ còn lại buông cô gái ra, quay người về hướng Vương Huy lao xe đi, gọi lớn, sau đó lại nhìn Lâm Hàn.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của chàng trai trẻ, đột nhiên người vệ sĩ lạnh hết xương sống, cả người run rẩy, lùi ra sau ba bước.
“Cậu…cậu đừng tới đây!”
Ánh mắt nhìn Lâm Hàn của người vệ sĩ tràn ngập sự sợ hãi.
Nực cười, ba người anh em của mình bị chàng trai này giải quyết trong tích tắc, một mình hắn sao có thể đối chọi lại được?
“Cút!”
Lâm Hàn nhìn người vệ sĩ bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Được, được, tôi lượn! Tôi lượn!”
Người vệ sĩ như được tha mạng, vội vã quay đầu, vắt chân lên cổ chạy.
Ba người vệ sĩ còn lại cố gắng lết dậy, đỡ lấy nhau, vội vã rời đi.
“Một mình anh đánh gục ba tên vệ sĩ vừa rồi sao?”
Cô gái đi tới, mở to mắt nhìn Lâm Hàn, không thể tin nổi hỏi.
“Nếu không có ai khác, vậy chắc là tôi rồi!”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, bình thản nói.
Cô gái này thấy chuyện bất bình đứng ra giúp đỡ, sự dũng cảm này khiến Lâm Hàn có chút thiện cảm.
“Thật không ngờ đấy, thân thủ của anh lợi hại đến vậy!”, cô gái chép chép miệng, kinh ngạc nói.
“Ba người cũng không phải đối thủ của anh, nếu như anh là dân Vùng Xám thì với thân thủ này chắc có thể lên làm đại ca rồi”.
Lâm Hàn cười, anh đã sớm là đại ca Vùng Xám của thành phố Đông Hải rồi.
Sau đó, Lâm Hàn nhìn cô gái một lượt.