Chương 561
“Ông chủ Phùng, ông thử nhớ lại xem, chúng ta thật sự đã từng gặp mà!”, Triệu Tứ Hải lại nhìn Phùng Thạch nói:
Phùng Thạch xoa xoa cằm, cuối cùng cũng nhớ ra:
“Thì ra là cậu, chúng ta quả thật đã gặp nhau”.
“Mẹ kiếp, Triệu Tứ Hải thế mà lại biết ông chủ Phùng!”
“Lẽ nào giữa hai người còn có mối quan hệ gì hay sao?”
“Nghe nói Triệu Tứ Hải này là người Đông Hải, ông chủ Phùng cũng là dân ở đó. Điều này khiến cho người ta phải nghĩ nhiều rồi đây!”
…
Phùng Thạch quen Triệu Tứ Hải, mà giờ Kim Lăng cũng đang là lúc thiếu người.
Chưa biết chừng, mai sau còn có thể nhở vả anh ta, tiền đồ Triệu Tứ Hải này rộng thênh thang ấy chứ!
“Ông chủ Phùng, chẳng biết tôi có thể làm việc dưới trướng của ông không?”
Hai mắt Triệu Tứ Hải sáng bừng lên, ở trước mặt mọi người, lấy hết can đảm hỏi.
“Mình phải nắm chặt lấy cơ hội ngàn năm có một này!”
“Chỉ có thế mới hợp với tham vọng của mình!”
Triệu Tứ Hải nhìn Phùng Thạch, hô hấp dần trở nên dồn dập.
“Chuyện này cũng không phải không được…”
Phùng Thạch suy nghĩ rồi nói: “Có điều nói sau đi”.
Dù sao Triệu Tứ Hải cũng là bà con với cậu ấy.
Mà câu đó của Phùng Thạch lại khiến cho trái tim Triệu Tứ Hải suýt nữa thì nhảy lên tận cổ vì quá kích động!
Lâm Hàn, cậu đợi xem đi, tôi sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là thực lực!
Xã hội này phải dựa vào thực lực để nói chuyện!
“Đón người?”, ánh mắt Chúc Đài lóe lên, giả vờ như không hỏi: “Ông chủ Phùng, mấy ông trùm bất động sản Kim Lăng chúng tôi đều ở đây hết rồi, ông còn tính đi đón người khác à? Đón ai thế?”
“Quý nhân”, Phùng Thạch cười đáp.
Chúc Đài biến sắc.
Ánh mắt đám Nghiêm Quân cũng chợt thay đổi, có tò mò, kinh ngạc, khó hiểu.
Quý nhân theo lời ông ta sẽ có lai lịch gì?
“Mấy người đừng đoán nữa, đến Túy Tiên Lâu trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn người đó tới. Lúc ấy, mọi người tức khắc biết”, Phùng Thạch nhàn nhạt nói.
“Ông chủ Phùng, quý nhân của ông chắc hẳn phải có thân phận không đơn giản, đến lúc đó, phải giới thiệu với chúng tôi đấy!”
…
“Đúng thế, có thể là quý nhân của ông chủ Phùng vậy thì chắc chắn là nhân vật lớn chân chính rồi. Ông chủ Phùng à, ông đừng giấu nhẹm đi nhé, nhớ giới thiệu cho chúng tôi làm quen, biết mặt thôi cũng được”, Chúc Đài cười nói.
“Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà, lát nữa tôi sẽ giới thiệu”.
Đám Chúc Đài thì đến Túy Tiên Lâu đợi trước.
“Cậu Lâm, tiệc ở Túy Tiên Lâu đã đặt xong hết rồi, chúng ta đến đó đi”.
“Được”.
Lâm Hàn gật đầu, đi đến Túy Tiên Lâu với Phùng Thạch.
Phùng Thạch kể sơ lại chuyện vừa rồi cho Lâm Hàn nghe.
“Có nhận anh ta hay không, tự ông xem rồi quyết định đi”.
“Vâng, cậu Lâm!”
…
Bọn họ dự xong hội nghị trong trung tâm thì đều tiện đường ghé vào Túy Tiên Lâu ăn cơm.
Lúc này, trong một căn phòng xa hoa trên tầng ba của Túy Tiên Lâu.
Nào là vịt muối Kim Lăng, thịt heo xào đậu cô-ve, súp đậu hũ Bình Kiều…
Những món đó đều là món nổi tiếng của Túy Tiên Lâu.
Một chỗ đương nhiên là để cho Phùng Thạch.
Một chỗ khác là nhường cho “Quý nhân” mà Phùng Thạch nhắc tới.
Chúc Đài cầm đũa lên, chuẩn bị gắp đồ ăn.