Chương 425
Cùng lắm thì sau này gặp tên vô dụng Lâm Hàn coi như không khí là xong!
Vả lại sống ở biệt thự này thoải mái hơn căn nhà kia nhiều.
“Nếu đã đồng ý thì cứ thế mà làm, đừng nói lời không giữ lời”, Lâm Hàn xuống lầu đi ngủ.
…
Hôm này là lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên, vốn dĩ Lâm Hàn định nói với Ngô Xuyên không đi, nhưng Hà Lộ hết mực nài nỉ nên cuối cùng anh cũng đồng ý.
Còn một lý do nữa, lễ kế nhiệm này Lâm Hàn cảm thấy sẽ không thuận lợi diễn ra như dự kiến, anh qua xem thử cũng yên tâm hơn.
“Lâm Hàn, tới đúng giờ quá ha!”
Xe vừa dừng lại, trong quán bar đã vang lên một giọng nói, chính là Hà Lộ.
Cô ta mặc áo màu trắng, tay áo xắn lên để lộ hình xăm hoa mai trên cánh tay trái, bên dưới mặc một chiếc quần da, mang lại cảm giác của đám trai gái giang hồ.
Bên cạnh Hà Lộ là Trần Nam
Để tham dự lễ kế nhiệm này, 2 người bọn họ đã chuẩn bị rất chu đáo.
“Lâm Hàn, người tới dự lễ kế nhiệm hôm nay đều là ông trùm xã hội đen, anh đừng lái chiếc xe van của anh nữa, chúng ta ngồi chiếc A6 của anh Nam đi!”
“Được”.
Lâm Hàn không nhiều lời, bước lên xe, ngồi ở ghế sau.
“Nghe nói Trần Công Quán có lịch sử lâu đời, được xây dựng vào thế kỷ trước, lúc đó vị trí của Trần Công Quán là ở tô giới Pháp”, Trần Nam vừa lái xe vừa nói:
“Còn nữa, lúc đó Trần Công Quán không phải gọi bằng cái tên này, mà gọi là Hoàng Công Quán”.
“Đúng vậy, Hoàng Công Quán”, Trần Nam mỉm cười: “Vùng xám của thành phố Đông Hải ở thế kỷ trước có ba ông trùm lần lượt là Hoàng, Đỗ, Trương”.
“Trong đó, Hoàng Công Quán kia là của ông trùm họ Hoàng, nếu như nhớ không lầm thì hình như gọi là Hoàng Kim Vinh“.
“Hoàng Kim Vinh?”
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, vào thế kỷ trước, Vùng Xám của thành phố Đông Hải có ba ông trùm khét tiếng gồm: Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh và Trương Tiếu Lâm.
Những ông trùm này chỉ cần giậm chân là toàn bộ Đông Hải đều chấn động. Chỉ một cái hắt hơi thì cả Đông Hải đều nổi lên phong ba bão tố.
Lâm Hàn không ngờ, tiền thân Trần Công Quán lại là Hoàng Công Quán của Hoàng Kim Vinh.
Trần Nam nói tiếp: “Sau khi Hoa Hạ độc lập, Hoàng Kim Vinh bị bệnh và qua đời ở Đông Hải. Phần lớn thế lực của ông ta đều dời đến Hoa Đông. Đại ca Hoàng Báo trước kia của Lý Vọng Sơn chính là đời sau, bà con xa của Hoàng Kim Vinh, mặc dù không thuộc dòng chính nhưng giữa hai người họ cũng có cùng huyết thống”.
“Không ngờ Hoàng Báo lại còn có lai lịch sâu xa như vậy”.
Lâm Hàn sờ cằm, thầm nghĩ: “Hoàng Báo kia có thể đứng vững ở Vùng Xám thành phố Đông Hải, ắt hẳn là do thế lực của Hoàng Kim Vinh chuyển tới Hoa Đông đã giúp ông ta không ít”.
Trần Nam lại nói: “Một ông trùm khác của Vùng Xám Đông Hải là Đỗ Nguyệt Sênh, vì để lánh nạn, ông ta đã đến cảng đảo xa xôi và cũng chết già ở đấy. Thế lực ở Đông Hải của ông ta cũng dần lụi tàn”.
“Còn về Trương Tiếu Lâm, thì ông ta bị vệ sĩ của mình ám sát. Ba ông trùm khét tiếng của Vùng Xám Đông Hải năm đó hô mưa gọi gió nhưng mỗi người đều có một kết cục riêng, tất cả đều làm mọi người thổn thức không thôi!”
Trần Nam thầm cảm khái.
“Anh Nam, bây giờ Ngô Xuyên ngồi lên vị trí ông trùm Vùng Xám ở Đông Hải, vậy địa vị của anh ta há chẳng phải là còn cao hơn so với ba ông trùm khét tiếng kia sao, dù sao anh ta cũng đã thống nhất được Vùng Xám ở Đông Hải rồi”, Hà Lộ tò mò hỏi.
“Bây giờ không giống ngày xưa”.
Trần Nam lắc lắc đầu nói: “Vào thế kỷ trước, toàn bộ Đông Hải đều là tô giới của người phương Tây. Ba người họ từng hoành hành ở Vùng Xám thời Đông Hải còn là tô giới Anh, tô giới Pháp… so với bây giời khó khăn còn chồng chất hơn nhiều, không chỉ an bài thỏa đáng quan hệ với chính phủ của Hoa Hạ lúc bấy giờ, mà còn phải lôi kéo được quan hệ với tổ chức chính phủ của đám người nước ngoài kia”.
“Còn về Ngô Xuyên bây giờ, tuy anh ta là đại ca của Vùng Xám, nhưng làm gì cũng phải suy xét pháp chế, dù sao công cuộc càn quét thế lực ngầm cũng rất nghiêm ngặt. Cũng có vài thứ mang tính nguyên tắc anh ta không thể đụng vào được, ví dụ như thuốc phiện”.
“Nhưng ba ông trùm khét tiếng của Đông Hải vào thế kỷ trước, người nào cũng không tránh khỏi có liên quan đến thuốc phiện”.
Cuối cùng, Trần Nam nói:
“Suy cho cùng, không thể mang Ngô Xuyên ra mà so sánh được với ba ông trùm khét tiếng Đông Hải, hiểu chưa? Bởi vì không cùng thời đại, mà hoàn cảnh cũng hoàn toàn bất đồng”.