Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 900

Sắc mặt Khương Thư Nhai hơi cứng đờ, lập tức cũng vỡ lẽ ra, Lâm Hàn muốn đòi lại 100 tỷ kia từ cậu ta.

Bản thân Khương Thư Nhai vốn chẳng muốn trả cho Lâm Hàn một đồng cắc nào hết, nhưng lúc này không thể không mỉm cười đáp: “Cậu Lâm, chuyện lần trước thật xin lỗi cậu, làm hại cậu phải móc 100 tỷ ra trả lương cho nhân viên, cậu xem thế này được không, khoản tiền này cứ tính lên đầu tôi, nhà họ Khương tôi sẽ trả lại cho cậu 100 tỷ kia, được chứ?”

Cụ Khương ngồi một bên cũng khẽ gật đầu, chỉ có 100 tỷ thôi, nhà họ Khương của cụ ta cũng không để tâm lắm đến khoản tiền này, nếu Lâm Hàn muốn thì cứ đưa lại là được.

Trước mắt, nhà họ Khương tổn thất ít tiền cũng không sao, quan trọng là vẫn giữ được nền móng của gia tộc, cố gắng hết sức giữ lại những sản nghiệp dưới trướng. Những sản nghiệp đó còn quan trọng hơn tiền nhiều, dẫu sao chỉ cần còn đó thì vẫn có thể không ngừng mang tiền về.

Khương Thư Nhai và cụ Khương nhìn Lâm Hàn, trong đầu nghĩ chắc lần này Lâm Hàn đã hài lòng rồi.

Nhưng mà, lúc này Lâm Hàn lại lắc đầu, nói: “Anh tưởng tiền của tôi là gió thổi bay tới hả? Đã bao lâu rồi chứ? Tôi cầm khoản tiền này đi đầu tư thì nó đã đẻ ra biết bao nhiêu lợi nhuận rồi? Anh cũng phải trả cho tôi khoản đó chứ! Hết thảy là 100 tỷ, thiếu một đồng cũng không được!”

“Cái gì? 100 tỷ?”

Cụ Khương, Khương Thư Nhai và đám ban lãnh đạo nhà họ Khương nghe vậy đều đồng loạt biến sắc.

Khương Thư Nhai còn suýt chửi đổng lên, vơ vét tài sản đã đành, thế mà còn muốn nhiều như thế á? Tưởng tiền của nhà họ Khương từ trên trời rớt xuống à?

Nhưng sau cùng Khương Thư Nhai vẫn cố nhịn xuống, mặt cau mày có nhìn Lâm Hàn.

Lúc này, sắc mặt cụ Khương cũng không khá mấy, con số 100 tỷ đối với một nhà quý tộc không hẳn quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ. Nhất là trong giai đoạn này, vốn đã đầu tư cũng kha khá vào kế hoạch đối phó nhà họ Tiêu rồi, sau này chắc chắn còn phải bồi thường một khoản lớn cho nhà họ Tiêu nữa, bây giờ còn chưa làm được gì đâu, Lâm Hàn này lại tìm đại một cái cớ để đòi 100 tỷ nữa chứ?

Hiện tại, dáng vẻ của Lâm Hàn chẳng giống đùa giỡn chút nào, anh nhất định phải đòi lại 100 tỷ này, nếu không làm sao kết thúc cuộc cá cược với Dương Tiêu được.

“Sao hả, 100 tỷ nhiều lắm à? Nhà họ Khương các người là quý tộc đấy, 100 tỷ và sự tồn vong của nhà họ Khương cái nào quan trọng hơn?”, Lâm Hàn cười nói.

Cụ Khương và Khương Thư Nhai lại thêm méo mặt, ý trong lời uy hiếp này của Lâm Hàn khỏi nói cũng quá rõ.

“Được, tôi sẽ trả 100 tỷ này”, cụ Khương cắn răng đáp.

“Ông nội…”, Khương Thư Nhai quýnh lên, không nhịn được muốn nói gì đó.

Cụ Khương lại lườm cậu ta một cái sắc lẹm, tỏ ý câm mồm vào ngay, nếu còn chọc điên Lâm Hàn thì không chỉ có 100 tỷ mà muốn giải quyết vấn đề đâu.

Lâm Hàn nghe vậy mới hài lòng, lấy được của nhà họ Khương 100 tỷ trong lòng mới yên tâm, cuộc cá cược với Dương Tiêu anh đã giành được phần thắng.

“Được, đã thế thì chuyện này xem như xong, bây giờ bắt đầu nói đến bồi thường cho hành động này của nhà họ Khương các người, lần này các người đã gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Tiêu, nên cần phải bồi thường cho đúng mực, lại còn bắt tôi phải điều động nhiều cao thủ như vậy, đã có không ít anh em bị thương hoặc bỏ mạng, nên cũng cần bồi thường một khoản tương ứng cho bọn họ nữa có đúng không?”, Lâm Hàn cười nói.

Vẻ mặt cụ Khương chợt cương cứng, thầm nghĩ đợt hành động này nhà họ Khương bọn họ cũng tổn thất có ít đâu, các cao thủ của gia tộc gần như đã hy sinh toàn bộ, tại sao không ai bồi thường cho bọn họ chứ?

Có điều, bây giờ nhà họ Khương là kẻ thua cuộc, bị vơ vét tài sản và yêu cầu bồi thường là chuyện khó tránh khỏi.

Ngay sau đó, Lâm Hàn và Tiêu Nhã đàm phán với nhà họ Khương chuyện bồi thường.

Ý đồ của nhà họ Khương là muốn dùng tiền để giải quyết, nhưng vốn dĩ nhà họ Tiêu cũng không thiếu tiền, huống chi những cao thủ của nhà họ Tiêu đã ngã xuống cũng không thể lấy tiền để mua về được. Từ khi vừa bắt đầu, Tiêu Nhã đã luôn nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của nhà họ Khương.

Còn về Lâm Hàn, sau khi anh lấy lại được 100 tỷ thì đã chiến thắng cuộc cá cược với Dương Tiêu rồi, vì thế cũng chẳng cần thêm tiền làm gì, dù sao cơ ngơi nhà họ Lâm lớn như vậy, còn lắm tiền hơn nhà họ Khương rất nhiều, vì lẽ đó anh cũng chẳng thèm tiền của nhà họ Khương.

Do đó, Lâm Hàn cũng giống Tiêu Nhã, luôn dán mắt vào mớ sản nghiệp trong tay nhà họ Khương.

Lâm Hàn, Tiêu Nhã và người của nhà họ Khương bàn một mạch tới trưa, sau cùng ba bên mới miễn cường hài lòng.

Ngoài 100 tỷ kia ra, nhà họ Khương sẽ bồi thường cho Lâm Hàn một công ty điện ảnh nổi tiếng ở Hoa Hạ, nó tọa lạc tại thành phố Thiên Kinh, tên là công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh. Giá trị vốn hóa thị trường gần đến 100 tỷ, mặc dù chưa đến 100 tỷ nhưng tổng giá trị thực tế lớn hơn con số này rất nhiều.

Dù sao để sáng lập một công ty điện ảnh, cũng cần phải đổ vào không biết bao nhiêu tiền và nhờ vả các mối quan hệ, theo như Lâm Hàn ước chừng, công ty điện ảnh truyền thông Quang Ảnh này trên thực tế trị giá hơn 200 tỷ, vả lại không phải chỉ cần có tiền là gây dựng được công ty này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK