Chương 377
“Tôi đã có tuổi rồi, không mấy hứng thú với tiền. Nhưng tập đầu tiên hình như còn nói đến ân oán với một người con ở rể nữa, kể về mấy chuyện nhà chuyện cửa tôi lại rất thích xem, chắc chắn là rất thú vị đây!”
…
Tại một căn hộ cho thuê âm u, một người thanh niên cũng ngồi đợi trước TV.
“Nếu cho tôi 10 triệu tệ thì tốt quá rồi. Xe sang, biệt thự, người đẹp, tôi phải có tất!”
…
Tại ký túc xá của nhà máy, cũng có một cô gái đang ngồi chờ chương trình ‘Tôi là triệu phú’ công chiếu.
“Nếu tôi được chọn tặng cho 10 triệu tệ, việc đầu tiên tôi làm là mua một đống mỹ phẩm nào là Dior, Chanel, Estee Lauder…”
“Bố ơi, 10 phút nữa là phát sóng ‘Tôi là triệu phú’ rồi này!”
Tại phòng khách, có một bạn nhỏ bảy tám tuổi hướng vào nhà bếp hô to.
“Chà, buổi phát sóng đầu tiên chắc chắn sẽ gây tiếng vang lắm đây!”
Một người đàn ông đeo tạp dề, tay cầm sạn đi ra từ nhà bếp, cười ha hả nói:
“Nhạc Nhạc, nếu cho con 10 triệu tệ con sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là mua đồ chơi ạ!”
Người bạn nhỏ cười tươi, nhe ra hàm răng trắng: “Con sẽ mua hết tất cả đồ chơi thú vị luôn! Đừng nói nữa bố, chúng ta xem TV đi!”
“Được rồi!”
Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, cùng xem TV với bạn nhỏ kia.
Toàn bộ Hoa Hạ dường như đều xuất hiện những cảnh tượng này.
Hàng chục ngàn người đang ngồi chờ “Tôi là triệu phú” được công chiếu.
Tại biệt thự nhà Triệu Tứ Hải, núi Vân Mộng.
Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào ngồi ở trên ghế sofa đợi xem tập đầu tiên của “Tôi là triệu phú”.
“Lúc trước bố có nghe mấy người họ hàng kể, nội dung chương trình này là chọn ngẫu nhiên một người bình thường và tặng người đó 10 triệu tệ, để biến họ trở thành triệu phú. Sau đó sẽ quay lại hết quá trình dùng số tiền đó”.
Dương Cảnh Đào cười ha hả nói: “Hơn nữa còn phát sóng trên đài truyền hình Đông Hải, người được ê-kíp chương trình chọn ắt hẳn cũng là người thành phố Đông Hải, cơ mà sao lại không chọn bố cơ chứ!”
“Nếu bố có 10 triệu tệ, thằng Lâm Hàn vô tích sự kia sẽ không dám hỗn láo, ngày nào cũng khoa tay múa chân với bố!”
Nói xong, Dương Cảnh Đào thở dài thất vọng, như thể ông ta thật sự vừa vuột mất 10 triệu tệ vậy.
“Bố à, có gì mà than thở chứ”.
Triệu Tứ Hải nở một nụ cười sâu xa: “Đợi lát nữa xem TV đi, chắc chắn sẽ rất đặc sắc đó”.
“Ồ, thế à?”
Dương Cảnh Đào ngẩn ra, cảm thấy trong lời nói của Triệu Tứ Hải hình như chứa một ẩn ý khác.
…
Tại biệt thự Lâm Hàn, Dương Lệ đã tan ca, cô đang nằm trong lòng Lâm Hàn xem TV.
Tít tắc, tít tắc…
Thoáng chốc đã đến 8 giờ!
Trên TV lập tức xuất hiện một đoạn mở màn hoàng tráng, một người dẫn chương trình xuất hiện.
Anh ta khoảng 30 tuổi, mặt một cái áo sơ mi hoa, cổ tay đeo đồng hồ Rolex Submariner trông vô cùng sang trọng, làm cho người ta cảm thấy rất giống một vị cậu ấm con nhà giàu.
Trên tay anh ta cầm micro, đứng trước một cái màn hình lớn, tươi cười mở miệng, giọng nói anh ta vô cùng thu hút, như xuyên thấu lòng người:
“Nếu như tặng bạn 10 triệu tệ, bạn muốn làm chuyện gì đầu tiên?”
“Sẽ du lịch vòng quanh thế giới, tậu biệt thự, hay là mua xe sang?”
“Sẽ đi hưởng tuần trăng mật với người bạn yêu nhất, hay hẹn hò với mấy cô nàng hot girl?”
“Sẽ đọc sách rèn luyện hun đúc cảm xúc, hay sẽ ăn uống chơi bời mỗi đêm?”
“Sẽ mua những túi xách hàng hiệu hay mua món đồ chơi mà bạn thích nhất?”
Lúc anh ta đang dẫn chương trình, màn hình lớn sau lưng anh ta không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh.