Chương 346
Tống Hoài Nhu cực kỳ hâm mộ, nhà họ Trịnh có thể vào được nhóm này, thực lực không hề tầm thường!
Lâm Hàn nhìn thoáng qua avatar kia, trông rất quen mắt, là avatar của trưởng phòng tài chính công ty Sa Ngư.
Anh mỉm cười đã hiểu, không có gì bất ngờ, người phụ trách chính của chương trình này chính là trưởng phòng tài chính.
Trịnh Minh Sơn mở tệp tài liệu trong nhóm, có rất nhiều tài liệu trong đó, nhưng định dạng tên tệp đều giống nhau.
“Vương Hồng, phóng viên Tiểu Lý”.
“Lý Xuyên, phóng viên Tiểu Minh”.
“Triệu Tứ Hải, phóng viên Tiểu Vương”.
“Mao Đức, phóng viên Tiểu Nguyệt”.
“Lâm Hàn, phóng viên Tiểu Trần”.
…
“Lâm Hàn!”
Tống Hoài Nhu và những người khác đều nhìn vào tệp tài liệu có tên Lâm Hàn!
“Chắc là trùng tên thôi, sao Lâm Hàn có thể là kẻ lừa đảo được?”
Tống Ngọc hơi căng thẳng, cô không dám tin Lâm Hàn là kẻ lừa đảo.
“Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để trả lời, tiền mua Business Star GMC là tiền của cậu hay là tiền từ ekip chương trình Tôi là triệu phú tặng cậu?”
“Còn bộ đồ Armani của cậu nữa, tiền mua quần áo có phải tiền của cậu không?”
Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn rồi nở nụ cười lạnh lùng:
“Tôi khuyên cậu nên nói thật, nếu không đừng trách tôi không cho cậu thể diện, vạch trần lời nói dối của cậu ở nơi công cộng! Đến lúc đó cậu sẽ mất hết mặt mũi!”
“Tiền mua xe, quần áo, đều là tiền của tôi”, Lâm Hàn hờ hững nói, đây là sự thật.
“Hahaha! Chứng cứ ngay trước mắt mà cậu vẫn còn nguỵ biện được!”
Trịnh Minh Sơn cười lớn: “Được, tôi sẽ vạch trần lớp nguỵ trang cuối cùng của cậu!”
Nói xong gã ta mở tệp tài liệu ra.
Nhóm người Tống Hoài Nhu đều nhìn sang.
Trong tập tài liệu có ảnh của Lâm Hàn, chẳng hạn như hành động dũng cảm dám làm việc nghĩa, đánh bại tên cướp giật lại túi xách, còn có ảnh anh mặc đồ Armani đi vào trang viên Hoàng Gia…
Những tấm ảnh này đều do phóng viên Tiểu Trần chụp.
Phía dưới còn có một đoạn văn bản.
“Người bình thường Lâm Hàn này sau khi nhận được tiền, việc đầu tiên anh ta làm là tặng cho streamer nữ mình thích sáu trăm ngàn tệ…”
“Lâm Hàn định dấn thân vào giới thượng lưu. Trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng anh ta cũng nhận được thiệp mời tham dự buổi lễ của giới thượng lưu…”
“Đồng thời, anh ta còn mua một bộ đồ Armani, giá trị ước tính khoảng hai trăm ngàn tệ…”
“Lâm Hàn nhận được mười triệu tệ… anh ta đã bí mật mua một chiếc xe hơi mà không nói với ekip chương trình, khả năng là đã coi số tiền mười triệu tệ đó là tiền riêng của mình…”
“Hơn nữa người này ưa thể diện, không nghe theo lời khuyên của tôi, bị hắt canh trong buổi lễ thì lại nói là do vô tình!”
…
Nhìn thấy những dòng chữ này, Tống Ngọc ngẩn ra, đứng ngây người tại chỗ.
“Lâm Hàn, tôi hỏi cậu vài câu”, Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn:
“Thứ nhất, cậu có tham gia chương trình Tôi là triệu phú không?”
“Có”, Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.
“Thứ hai, có phải phóng viên Tiểu Trần đi theo quay cậu không?”, Trịnh Minh Sơn lại hỏi.
“Đúng thế!”
“Được, tôi hỏi xong rồi”, Trịnh Minh Sơn nghiêm túc nói:
“Chú Tống, dì Trương, chứng cứ đã bày ra trước mắt, chú dì còn cho rằng Lâm Hàn không phải kẻ lừa đảo nữa không? Chú dì có còn cho rằng Business Star là do Lâm Hàn tự mua nữa không?”