Chương 632
Sở dĩ Lâm Hàn bảo Triệu Cương đưa tiền cho Trương Quế Như là vì anh chỉ muốn trả công bằng cho bà ấy.
Năm mẫu đất, năm ngàn tệ thì năm ngàn tệ!
“Được… tôi đưa”.
Triệu Cương gật đầu, lấy trong ví ra một xấp tiền, sau đó liếc nhìn xe của Lâm Hàn.
“GMC? Chiếc xe có giá hơn 1 triệu tệ?”
Mí mắt Triệu Cương khẽ giật, ánh mắt ông ta lại rơi vào biển số xe, thoạt nhìn không phải biển số xe tỉnh Cán.
“Cậu nhóc này là người ngoại tỉnh?”
“Tiền của bà đây”.
Triệu Cương đưa xấp tiền cho Trương Quế Như.
Trương Quế Như vội vàng đếm, tổng cộng là bốn ngàn tệ, cộng thêm một ngàn tệ vừa rồi, vừa đủ năm ngàn.
“Không thiếu chứ?”, Triệu Cương hỏi.
“Không thiếu, không thiếu, vừa đủ 5 ngàn tệ!”, Trương Quế Như cười tươi như hoa.
“Triệu Cương tôi làm việc không chơi trò giả dối, 5 ngàn là 5 ngàn. Dù sao tôi cũng là người nổi tiếng trong huyện chúng ta, nếu lừa dối mọi người, làm hỏng danh tiếng của tôi thì hại nhiều hơn lợi”.
Triệu Cương lãnh đạm nói.
“Đúng, ông chủ Triệu nói đúng!”
Trương Quế Như đã cầm được tiền, bèn cười xoà nói theo.
“5 ngàn tệ chuyện này coi như đã xong, đó là chuyện thứ hai”, sắc mặt Triệu Cương đột nhiên trở nên u ám, ông ta nhìn Lâm Hàn:
“Cậu nhóc, cậu là người ngoài tỉnh đến địa phương này giở thói ngang ngược, còn đánh thuộc hạ của tôi bị thương. Chuyện này không dễ bỏ qua thế đâu”.
“Ồ? Vậy ông muốn thế nào?”, Lâm Hàn hờ hững hỏi.
“Thế nào? Cậu đánh bốn vệ sĩ của tôi bị thương, còn có cậu em trai Trần Tiếu của tôi, tôi muốn 2 triệu tệ tiền thuốc men”, Triệu Cương nói thẳng.
“Nếu tôi không đưa thì sao?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Không đưa, cũng được”.
Triệu Cương cười hì hì: “Tôi thừa nhận thân thủ cậu rất lợi hại, đánh nhau rất giỏi. Nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, hơn nữa còn là xã hội trừ gian diệt ác, cho dù thân thủ cậu lợi hại thì có ích gì? Có thể giết được tôi chắc?”
“Nếu cậu không đưa 2 triệu tệ này thì tôi sẽ báo thù. Tôi nhìn cậu hẳn không phải người địa phương. Ở vùng này, không ai không biết Triệu Cương tôi. Một cuộc điện thoại của tôi là có thể gọi mấy trăm người đến”.
“Thân thủ cậu giỏi thì có tác dụng gì? Tôi sẽ cho cậu phải nằm xuống từ tỉnh Cán về”.
Triệu Cương lại nhìn Trương Quế Như rồi nói tiếp:
“Cậu đánh bốn vệ sĩ của tôi bị thương là để bảo vệ gia đình Trương Quế Như, nhưng cậu bảo vệ nhất thời chứ bảo vệ được cả đời không?”
“Chỉ cần cậu đi thì tôi sẽ lấy lại 5 ngàn tệ vừa nãy. Thậm chí tôi còn khiến cho nhà Trương Quế Như cả đời này không trồng trọt được ở đây, cũng không có việc làm, chỉ có thể ra đường làm ăn mày!”
“Ông chủ Triệu! Xin ông hãy nhân từ!”
Nghe vậy, Trương Quế Như tái mặt, bà biết với năng lực của Triệu Cương ở huyện này, khiến gia đình bà đi ăn xin là điều rất dễ dàng.
“Đáng chết! Đáng chết!”, Nhan Thành ở bên cạnh tức đến mức siết chặt tay thành nắm đấm.
“Nhân từ?”
Triệu Cương đảo mắt trắng: “Nhân từ, được, 2 triệu tệ tiền thuốc”.
“Lâm Hàn, cậu là tên sát tinh!”
Trương Quế Như nhìn Lâm Hàn rồi gào lên, trong mắt đầy vẻ chán ghét:
“Chúng tôi là người dân bình thường, chỉ muốn được sống yên bình mà thôi! Lâm Hàn, chúng tôi động đến cậu rồi à? Tại sao cậu lại đối xử với nhà chúng tôi như vậy?”
“Cậu hại chết con trai tôi thì thôi, còn đi chọc Trần Tiếu. Bây giờ cậu còn gây rối cả với ông chủ Triệu! Sau này nhà chúng tôi thật sự phải đi ăn xin rồi…”
Cuối cùng Trương Quế Như bật khóc nức nở.
“Mẹ, Lâm Hàn cũng không cố ý mà”, Nhan Thành tiến liên an ủi: