Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 447

Trong phòng bệnh.

Từng mảng băng gạc rơi xuống, vết thương khoảng cỡ ngón cái ở bụng Lâm Hàn hiện ra.

Vết thương này là khi phẫu thuật gắp đạn ra để lại.

“Xem ra tầm nửa tháng nữa là miệng vết thương có thể lành rồi, vảy bong ra thì sẽ để lại sẹo”, Lâm Hàn nhìn vết thương rồi cười nói.

“Đúng vậy! Bác sĩ cũng nói, không ngờ khả năng phục hồi của ông xã lại nhanh đến thế, ông ấy còn nghĩ là phải hơn cả tháng thì mới đóng vảy được”.

Lâm Hàn càng sớm hồi phục thì đương nhiên cô càng vui vẻ rồi.

Lâm Hàn lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, khả năng hồi phục của anh nhanh hơn người bình thường gấp hai ba lần, ắt hẳn có liên quan đến những trận huấn luyện kinh khủng hồi nhỏ.

Bỗng nhiên điện thoại anh rung lên, anh cầm lên thì thấy Hàn Hinh Nhi gọi đến.

“Alo”, Lâm Hàn nhận cuộc gọi.

Giọng điệu Hàn Hinh Nhi vô cùng nghiêm trọng.

“Trả lại hết? Nguyên nhân là gì?”, Lâm Hàn khẽ nhíu mày.

“Đã điều tra được, do một người tên Hồng Nhai giở trò”, Hàn Hinh Nhi sốt ruột nói:

“Hồi trước, bố tôi từng có ý định hợp tác với Hồng Nhai”.

“Quả nhiên là Hồng Nhai!”

Ánh mắt Lâm Hàn lạnh đi, nửa tháng trước, Hồng Nhai đã bắt cóc Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải.

Những thiết bị xạ trị có Californium này mỗi năm có thể giúp Lâm Hàn kiếm được hàng trăm triệu tệ, nhưng Hồng Nhai cả gan bắt những bệnh viện kia trả lại hết toàn bộ.

Đáy mắt Lâm Hàn càng thêm rét lạnh, vả lại, anh cũng không nghĩ rằng một mình Hồng Nhai có đủ khả năng khiến cho những bệnh viện kia trả lại hết toàn bộ số thiết bị đó.

Sau lưng ông ta còn có một thế gia Hoa Đông là nhà họ Hồng chống lưng.

Hàn Hinh Nhi vẫn đang rất sốt ruột, thiết bị xạ trị Californium không chỉ liên quan đến Lâm Hàn mà cũng ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của nhà họ Hàn nữa.

Nên biết, có những thiết bị này, nhà họ Hàn mới có cơ hội lớn để bước đến ngưỡng cửa thế gia trong vòng hai đến ba chục năm tới.

“Tôi sẽ giải quyết chuyện này”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Cô làm tốt việc của mình là được”.

Nghe thế, Hàn Hinh Nhi mới thở ra, nếu Lâm Hàn nói sẽ giải quyết thì chắc chắn sẽ ổn thỏa thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn lại gọi cho Triệu Nhu.

Thiết bị xạ trị Californium bị trả về, không biết tình hình trị liệu của Triệu Nhu sẽ như thế nào.

Chỉ trong chốc lát, Triệu Nhu đã bắt máy.

Theo lời Triệu Nhu, đợt điều trị đã kết thúc, tế bào ung thư đã bị loại trừ hoàn toàn, bây giờ chỉ cần yên tâm điều dưỡng cơ thể là được.

“Trụ sở chính của nhà họ Hoàng ở Kim Lăng, mà nhà họ Hồng – Hoa Đông, trụ sở chính cũng nằm ở đấy. Một nhà thì ám sát tôi, làm tôi suýt bỏ mạng. Một nhà thì phá chén cơm của tôi, làm tôi thua lỗ mấy trăm triệu tệ. Xem ra đúng là không đến Kim Lăng không được mà!”

Lâm Hàn đặt điện thoại di động xuống, đáy mắt toát ra mùi chết chóc.

Mấy ngày sau, trời sập tối, ráng chiều đỏ rực khắp một vùng trời, làn gió hiu hiu thổi vào người vô cùng thoải mái.

Tại quán bar Dạ Sắc.

Vóc dáng chàng trai này có phần gầy yếu, trông như một người tri thức tay trói gà không chặt, nhưng toàn thân lại phảng phất một loại khí chất bí ẩn.

Sau khi xuống xe, chàng trai này chắp tay sau lưng bước vào quán bar.

Đứng sau quầy bar là một người đàn ông trung niên để râu cá trê, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, ông ta đang cầm khăn trắng cẩn thận lau một cái ly đế cao.

Bên cạnh là một cô gái nhuộm tóc vàng, tay cầm cây lau chăm chỉ lau sàn.

“Bây giờ quán chúng tôi vẫn chưa mở cửa, cảm phiền 7 giờ tối quay lại nhé!”

Nói xong, bên kia vẫn im lặng không trả lời.

“Chú…chú em Lâm Hàn!”

Chàng trai đang đứng trước cửa chính là Lâm Hàn.

Nghe thấy hai tiếng “Lâm Hàn”, ánh mắt Hà Lộ sáng lên, đứng thẳng lên nhìn sang cũng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ:

“Lâm Hàn!”

Trần Nam bỏ cái ly đế cao qua một bên, nhanh chóng bước đến lo lắng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK