Chương 216
“Ơ…”
Hạ Tiến Trung cũng bất ngờ, sau đó ôm bụng bật cười ha hả:
“Hahaha! Nhãi ranh, cậu tính chọc tôi chết cười à? Lại đi hỏi Charles thuộc bộ lạc nào! Charles thuộc bộ lạc nào liên quan méo gì cậu?”
“Cậu cảm thấy mình sắp bị đập, sợ quá bẻ lái qua chuyện khác à? Hahaha, tôi buồn cười chết mất!”
Hạ Tiến Trung cảm giác mình cười đến sắp đứt ruột rồi, nhãi ranh này hài hước quá đi!
Charles cũng mất một lúc mới kịp phản ứng, đáy mắt cậu ta hiện lên nét khinh miệt:
“Thằng nhóc Hoa Hạ kia, mày hỏi tao thuộc bộ lạc nào để làm gì? Chẳng lẽ mày tính mò đến bộ lạc của tao để đào trộm vàng à?”
“Để tao nói cho mày nghe, tao thuộc bộ lạc Ami ở châu Phi! Nếu mày muốn đi đào vàng thì nói với tao, tao sẽ giới thiệu cho mày, tặng kèm luôn cái vé máy bay!”
“Bộ lạc Ami?”
Đáy mắt Lâm Hàn run lên.
Ông Vân từng nói mấy mỏ vàng ở châu Phi xảy ra thảm họa khai thác.
Mà vị trí chính là mỏ vàng ở bộ lạc Ami.
Cũng bởi vì thảm họa khai thác này mà gây ra phản ứng dây chuyền, dẫn đến nhiều bộ phận liên quan của nhà họ Lâm ở thành phố Đông Hải bị tê liệt trong 6 tiếng, còn hại Lâm Hàn suýt nữa gặp họa sát thân!
Lâm Hàn không ngờ lại gặp con trai của tù trưởng bộ lạc Ami ở đây.
Và anh càng không ngờ được rằng, tai nạn ở mỏ vàng là do bọn họ cố ý làm thế với mục đích để lừa tiền bồi thường.
“Nhóc Hoa Hạ, lẽ nào mày từng nghe nói đến bộ lạc Ami của tao à?”
Thấy ánh mắt ấy của Lâm Hàn, Charles tò mò hỏi.
Cậu ta vừa nói xong.
Vèo!
Một bóng đen lập tức ập tới trước mặt.
Đó là nắm tay của Lâm Hàn.
Bốp!
Một đấm đó thúc mạnh vào bụng Charles với tốc độ cực nhanh y như quả đạn pháo!
Cả người Charles giống như con diều đứt dây bay ngược ra sau, rồi nện lên tường.
Ầm!
Toàn bộ vách tường cũng hơi rung lên.
Bịch!
Cơ thể cao to vạm vỡ của cậu ta lại rớt xuống sàn làm chấn động cả mặt đất.
“Khụ khụ khụ… Chúa ơi, đau chết mất! Khụ khụ khụ…”
Charles ôm bụng, cảm giác ruột mình như đứt thành từng khúc, xương cốt cả người đau nhức đến nỗi mặt mày vặn vẹo.
Trong phòng im phăng phắc!
Hít!
Một lát sau, có tiếng hít sâu vang lên.
Hạ Tiến Trung kinh ngạc, thở dốc, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ khó có thể tin.
Cái này… Sao lại thế được!
Charles cao to vạm vỡ như vậy, chắc phải nặng hơn 100 kg, thế mà lại bị Lâm Hàn đấm bay!
Cơ thể Charles là giấy ư?
Ông ta lại nhìn về phía Lâm Hàn, con ngươi co rút, sợ đến mức run rẩy, mồ hôi vã đầy lưng!
Sức mạnh của tên nhóc này thật là kinh khủng!
Cậu ta còn là người hả?
Quả thật y như quái vật vậy!
Từ Dung cũng kinh ngạc bụm chặt miệng, hai chân như nhũn ra, cậu Lâm, thật… Thật là lợi hại!
Cô ấy không ngờ Lâm Hàn nhìn có vẻ gầy yếu mỏng manh, thế mà lại phát ra được sức mạnh kinh khủng như vậy.
“Khụ khụ khụ… Nhóc con Hoa Hạ, mày… Mày dám đánh tao!”