Chương 383
“Cậu có biết là giờ Tứ Hải nhà tôi chính là người mà cả đất Hoa Hạ này ai ai cũng biết không! Ekip chương trình ‘Tôi là triệu phú’ cũng nói muốn đào tạo anh ấy thành ngôi sao, đến lúc đó, sẽ có tận hàng chục triệu fan!”
“Còn Lâm Hàn cậu, giờ đang bị nhân dân cả nước lên tiếng chỉ trích! Trên Weibo, Tieba, các diễn đàn truyền thông đều thảo luận, ai cũng khinh bỉ thằng sĩ diện hão, keo kiệt, không coi người lớn ra gì như cậu!”
Triệu Tứ Hải đứng bên cạnh mỉm cười không nói gì, chỉ hả hê nhìn Lâm Hàn.
“Ba người tới là muốn nói mấy câu nhảm nhí này với tôi hả?”, Lâm Hàn trợn mắt khinh thường hỏi.
“Nhảm nhí, đây không phải là nhảm nhí”.
Dương Cảnh Đào cười ha ha: “Lâm Hàn, chưa nói tới khác, giờ cậu chỉ cần đi ra khỏi cửa, tôi đảm bảo cậu sẽ bị người đi đường nhận ra, sau đó chế giễu gièm pha. Danh dự của cậu trên đất Hoa Hạ này đều mất hết”.
“Nhưng nói gì thì nói, Lâm Hàn cậu vẫn là con rể nhà họ Dương. Tôi biết cậu mặt dày nên không cần mặt mũi và danh dự”.
Ông ta lại nói: “Nhưng mà, cậu mất mặt thì chúng tôi mất mặt! Lần này đến đây, tôi muốn tẩy trắng hình tượng của cậu trong lòng toàn bộ người dân Hoa Hạ”.
“Ồ? Tẩy trắng như thế nào?”
Lâm Hàn có chút hứng thú hỏi.
“Bây giờ, cậu lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi. Bởi vì trước đây cậu đã vô lễ, bắt tôi quỳ xuống trước mặt mọi người, hăm dọa đòi đuổi tôi ra khỏi nhà. Còn chọc tôi tức đến nỗi nhập viện, tôi vẫn nhớ như in mấy chuyện đó đấy!”
Dương Cảnh Đào sờ cằm cười khà khà nói:
“Chỉ cần cậu quỳ xuống xin lỗi, rồi tôi bảo Triệu Tứ Hải quay lại gửi cho phóng viên Tiểu Vương, để phát sóng trong tập tiếp theo của chương trình Tôi là triệu phú”.
“Đến lúc đó, cái hình tượng xấc láo, không coi người lớn ra gì của cậu tự nhiên sẽ được tẩy trắng thôi.
“Đương nhiên, cậu chẳng những phải quỳ xuống với tôi mà còn với Đức Thuận nữa. Dù sao chú Tư cũng là bậc cha chú của cậu, cậu đánh chú ấy, chính là hỗn hào, biết không?”
Dương Cảnh Đào đang vô cùng vui vẻ và đắc ý.
“À, còn con trâu vàng và con rồng năm móng kia nữa, sau khi quỳ xuống xin lỗi thì phải lập tức đưa đến chỗ tôi!”, ông ta lại bổ sung thêm một câu.
Mấy đêm nay ở nhà Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào vẫn mãi không quên được trâu vàng và rồng vàng năm móng đó.
Những bảo vật đó nếu để ở nhà mình, bà con họ hàng đến thấy thì có thể diện biết bao, phô trương biết bao.
Vậy nên ông ta vẫn luôn muốn có được chúng.
“Lâm Hàn, trâu vàng và rồng vàng năm móng thể hiện lòng hiếu thuận của cậu đối với tôi, cậu biết không hả? Sau khi quỳ xuống xin lỗi, cậu đưa hai bảo vật đó cho tôi, quay video lại thành chương trình đưa cho khán giả xem, lúc đó tự khắc sẽ khôi phục được hình tượng cho cậu”.
Dương Cảnh Đào nói với vẻ rất nghiêm trang.
Ông ta tin Lâm Hàn sẽ không từ chối.
Nếu anh từ chối, nghĩa là tương đương với việc sẽ phải chịu tiếng xấu của hàng chục triệu khán giả xem “Tôi là triệu phú”.
Lời nói rất đáng sợ, Lâm Hàn có đủ khả năng chịu đựng những lời mắng chửi đó không?
Sau này sẽ ngày càng có nhiều khán giả xem ‘Tôi là triệu phú’, chưa biết chừng Lâm Hàn đi trên đường cũng bị người khác nhận ra, và rồi anh sẽ bị khinh miệt và chế giễu.
Chỉ cần là người thì đều không thể chịu đựng được.
“Lâm Hàn, nghĩ kỹ chưa?”, Dương Cảnh Đào lại nói:
“Chỉ có cách này, cậu mới có thể lấy lại hình tượng trong lòng hàng triệu khán giả, cũng cứu được thể diện của nhà họ Dương”.
“Bố, chỉ quỳ xuống trước bố thôi vẫn chưa đủ”.
Dương Duyệt lập tức lên tiếng:
“Thằng vô dụng này thời gian trước ở bệnh viện, khi bố đang nằm trên giường bệnh, cậu ta còn đánh con, nhất định phải bảo cậu ta cũng quỳ xuống xin lỗi con!”
Nói xong, Dương Duyệt nhìn sang Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, dù thế nào tôi cũng là chị cậu, sao cậu có thể ra tay đánh tôi chứ? Lát nữa cậu quỳ xuống xin lỗi bố xong cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nghe thấy chưa?”
“Nếu không thanh danh của cậu nhất định sẽ xấu đi! Đi trên đường cũng bị người ta mắng chửi, chưa biết chừng còn bị người ta làm thịt! Tôi không tin đồ vô dụng nhà cậu không ra ngoài, ngày ngày ở nhà ăn no chờ chết!”
Vẻ mặt Dương Duyệt cực kỳ đắc ý.