Chương 429
Khương Khang mắng to, vọt đến trước mặt Trần Nam, vung tay đấm thẳng vào mặt ông ta.
Một tiếng nặng trịch vang lên.
Bên má trái của Trần Nam hứng trọn một đấm này, sưng vù lên đau đớn vô cùng, thậm chí lực va chạm đã khiến Trần Nam gãy mất một cái răng.
“Chậc chậc, Khương béo này đúng là manh động quá!”
Cảnh tượng này thu hút toàn bộ sự chú ý của mấy người khách trong phòng.
“Khương béo à, mày dám gây chuyện tại lễ kế nhiệm của anh Xuyên, đúng là ăn gan hùm mật gấu, chả thèm nể nang anh Xuyên gì cả!”
“Mày bị ngu à, Khương béo là người của Giang Sấm đấy, dù gã có gây sự, nếu Giang Sấm xen vào thì Ngô Xuyên cũng không làm gì được gã!”
…
Mọi người bàn luận sôi nổi.
“Anh Nam, anh có sao không?!”
“Phụt, không sao”.
“Khương béo, một cái đấm này tao không tính với mày, bởi vì bây giờ tao đã đầu quân cho Ngô Xuyên, và vì mày cũng là người dưới trướng Ngô Xuyên nên tao nể mặt Ngô Xuyên mà lãnh cái đấm này”.
“Nhưng nếu mày còn ra tay, đừng trách tao không chừa mặt mũi Ngô Xuyên liều mạng với mày!”
Mọi người lại tiếp tục nghị luận:
“Ông ta lãnh một đấm trước, lát nữa có ra tay cũng là bị ép buộc, không phải cố ý gây sự trong lễ kế nhiệm”.
“Đúng vậy, nhưng mà dù cho Trần Nam phản kháng, một mình ông ta có đánh lại Khương béo đâu! Dù sao vóc dáng bọn họ chênh lệch thế kia mà”.
“Đúng rồi, nói chung hôm nay Trần Nam thảm rồi”.
Nghe Trần Nam nói thế, Khương Khang khinh khỉnh cười nhạt:
“Mày đủ tư cách để liều mạng với tao sao?”
Bốp!
Tốc độ quả đấm như đại bác bắn, Trần Nam vốn không kịp phản ứng, bên má còn lại cũng bị đánh trúng sưng vù.
“Anh Nam!”
Hà Lộ gào lên, đỡ Trần Nam dậy, hai hàng nước mắt tuôn ra: “Anh Nam…”
Trong chớp mắt, cả khuôn mặt ông ta đã máu me tèm nhem, mùi máu tanh thoang thoảng cả phòng.
“Chậc chậc, Trần Nam à, thế này không được rồi! Nửa năm trước, mày đánh 13 thằng em tao nhập viện oách lắm mà?”
Vừa nói, gã lại vừa vung tay lên, định đấm vào đầu Trần Nam!
“Đánh nữa hả!”
“Trần Nam này xu cà na rồi!”
“Dù sao trước kia ông ta cũng ở phe đối địch, tuy bây giờ đã quy thuận anh Xuyên, nhưng người dưới trướng anh Xuyên ắt hẳn chướng mắt lắm!”
Vèo!
Tốc độ của nắm đấm vụt đi như xé rách bầu không khí, tràn đầy lực sát thương.
Bộp!
Mọi người ngẩn ra.
Họ đều nhìn thấy nắm đấm kia không trúng đầu Trần Nam mà đã bị một bàn tay trái trắng muốt chụp lại.
Khương Khang nhìn sang chủ nhân của bàn tay đó, thì thấy một chàng trai trẻ.
Khương Khang chau mày: “Đúng là chán sống mà, có tin tao đập luôn mày không hả?”
Vừa nói, Khương Khang vừa định rút nắm đấm về, nhưng chợt nhận ra bàn tay trái của chàng trai này gắt gao nắm chặt quả đấm của gã như bọc thép vậy, mặc cho gã có cố sức thế nào cũng không rút ra được.
“Đây là ân oán cá nhân giữa tôi và Khương béo, vả lại cậu cũng không phải đối thủ của gã đâu…”
Lâm Hàn nhìn Khương Khang với ánh mắt hờ hững:
“Xem như bỏ qua?”
Khương Khang cười nhạo: “Tao không phải là người rộng lượng, vả lại, tao đánh đó thì sao? Dù tao có đánh nó thì Ngô Xuyên dám làm gì tao chứ, nói cho mày biết tao còn có anh Sấm bao che đấy!”