Chương 517
Reng, reng, reng…
Anh cầm lên nhìn, là một dãy số lạ, nhưng Lâm Hàn nhớ đây là số điện thoại của tên côn đồ cắc ké Phạm Kiện, ở quán bida đối diện trường Nhất Trung – Kim Lăng.
Hai ngày trước anh đưa cho hắn ta 200 ngàn tệ, bảo hắn liên lạc với anh Công Kê, Lâm Hàn đoán chắc là đã có kết quả.
“Ừm, đến lúc đó tôi sẽ qua tìm anh trước”, Lâm Hàn trả lời.
“Được!”, giọng Phạm Kiện có vẻ hơi lo lắng.
Sáu giờ chiều, Lâm Hàn lái xe đưa bốn người đến quán bida Ánh Sao.
“Anh Hàn!”
“Anh Công Kê nói gì?”, Lâm Hàn vào thẳng vấn đề chính.
“Anh Công Kê bảo tôi dẫn mấy tên sai vặt vừa thu nhận được tới gặp anh ta”, Phạm Kiện chỉ vào ba học sinh phía sau:
Lâm Hàn liếc nhìn ba người kia, trong lòng vẫn thắc mắc tại sao anh Công Kê lại nhờ người thu nhận học sinh có tiền làm tay sai vặt.
“Đi thôi”, Lâm Hàn lên tiếng.
“Được!”
Mọi người lên xe Lâm Hàn.
Sân trượt băng Mộng Ảo nằm ở khoảng đất hẻo lánh của khu Tê Hà thuộc Kim Lăng, nơi đây không có nhà cao tầng mà là rất nhiều khu dân cư của thế kỷ trước, những bức tường tróc trông hơi cũ nát.
Sân trượt băng Mộng Ảo ở ngay cạnh một khu dân cư.
“Anh vào trước đi, chúng tôi ở phía sau”.
Lâm Hàn nói, nhân tiện bảo bốn người Tiểu Đông đừng vào vội.
Nếu đi cùng nhau, rất có khả năng khiến anh Công Kê sinh lòng cảnh giác.
“Được…”
Nhưng không còn cách nào khác, hắn đã nhận 200 ngàn tệ của Lâm Hàn thì phải làm việc cho anh thôi.
Sau đó, Phạm Kiện cất bước đi vào.
“Đứng lại! Làm gì đó?”
Vừa vào cửa, Phạm Kiện đã bị mấy tên côn đồ cắc ké đứng gác chặn lại.
Phạm Kiện cười xòa.
“Anh Công Kê đã báo trước rồi, khi mày đến thì đi thẳng vào gian phòng số 2 tìm anh ấy”.
Nói xong, gã ta lại nhìn về phía ba học sinh sau lưng Phạm Kiện, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Phạm Kiện hít sâu một hơi, dẫn đám người Lâm Hàn bước vào sân trượt băng.
Vừa vào là một cái sân cực kỳ to lớn, có rất nhiều người đang mang giày trượt lướt trên mặt băng.
Những người này một số thì mặc đồng phục, một số thì ăn mặc như học sinh.
Đa phần đều là thanh niên choai choai.
Bên kia có mấy gian phòng được ngăn ra và đánh số 1, 2, 3.
Ngay lúc này, cửa gian phòng số 2 đột nhiên mở ra, một học sinh bước ra từ bên trong.
Học sinh này mặc một bộ đồng phục màu đỏ, khoảng 17-18 tuổi, ánh mắt hơi mơ màng, khóe miệng còn thấp thoáng chút dãi chảy ra, bước chân xiêu vẹo như đang say xỉn, đi ngang qua người Lâm Hàn.
“Anh Hàn, thằng này là học sinh của trường Cấp 3 – Kim Lăng”.
Phạm Kiện liếc qua tên học sinh vừa ra, nhỏ giọng nói.
Gian phòng số 2 rất rộng rãi, bên trong đặt một cái bàn làm việc, có một gã đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo gác lên bàn, trông rất tùy ý.
Người này có một mái tóc màu đỏ dựng đứng như mào gà, gã mặc quần áo kiểu cowboy, tai đeo khuyên đinh, khuôn mặt thì ngăm đen.
Trên bàn chất từng đống túi bột màu trắng.
“Là gã ta sao?”
Xung quanh còn có 5-6 tên côn đồ cắc ké tay cầm gậy sắt, ống thép với vẻ mặt lạnh tanh.
Trước bàn làm việc còn có 4 học sinh mặc đồng phục đang quỳ.
“Ái chà, Phạm Kiện đến rồi”.
Vừa thấy Phạm Kiện bước vào, anh Công Kê toét miệng cười nói: “Cậu dẫn đến rồi à?”
Phạm Kiện quay lại nhìn ba người nói: “Đều là học sinh lớp 12, gia đình rất giàu có”.
“Ừm, cậu khá lắm”.