Chương 965
Đám ban điều hành nghe xong bèn kinh hoảng, bọn họ vẫn không tài nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
“Thật á? Cô nói thật sao?”
“Cô có biết sa thải hết toàn bộ ban điều hành chúng tôi là có nghĩa gì không hả? Cô cảm thấy công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh còn có thể hoạt động ổn định sao?”
“Cô gái này bị điên rồi à?”
Cả đám ban điều hành nháo nhào không tin.
Lúc này, Ôn Xuân Vũ cũng nói: “Sếp Hạ, nhắc nhở cô một câu, nếu sa thải chúng tôi thì việc kinh doanh của công ty không chỉ bị đình trệ mà hơn nữa chúng tôi quen biết rất nhiều người trong giới giải trí ở Thiên Kinh, đến khi đó dù cô có thật sự tuyển được nhiều nhân viên điều hành thì hoạt động của công ty cũng sẽ cực kỳ khó khăn”.
Đám người trong ban điều hành nghe thế bèn gật đầu hùa theo, bọn họ đều có không ít thì nhiều bạn bè ở thành phố Thiên Kinh đặc biệt là trong giới giải trí, đến lúc đó cứ đi đâu cũng chĩa mũi dùi vào Quang Ảnh thì cả công ty nay sẽ kinh doanh rất khó khăn.
Dương Khiết nghe thế cũng hơi lo lắng. Bọn họ cũng chỉ vừa đến thành phố Thiên Kinh nên chẳng có mạng lưới quan hệ gì cả, nếu thật sự bị nhằm vào há chẳng phải mệt rồi sao?
Nhưng, Dương Khiết cũng hiểu một điều, không thể nào bỏ qua dễ dàng cho đám ban điều hành công ty này được, kế hoạch cụ thể thế nào thì cô ấy chưa rõ, cơ bản là Dương Khiết hoàn toàn chưa có kinh nghiệm gì để điều hành một cái công ty giải trí khổng lồ như vậy.
Lần này, Dương Khiết đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh ở Thiên Kinh chủ yếu là để trợ giúp Hạ Sương, sau đó tiện thể học hỏi Hạ Sương nhằm nâng cao khả năng của mình.
Bấy giờ, Hạ Sương vẫn điềm tĩnh không thôi, nhàn nhạt nói: “Không cần mấy người nhắc nhở, những vấn đề này tôi đã cân nhắc rồi, tôi không muốn lặp lại thêm lần nữa, nếu mấy người không chịu phối hợp thì tôi đành để người của mình dùng vũ lực vậy”.
Hạ Sương vừa dứt lời thì Nhan Thành liền bước đến bên này mấy bước, không cần nhiều lời, chỉ cần đám ban điều hành này không chịu phối hợp thì đám người Nhan Thành sẽ ra tay ngay.
Nhan Thành dù không quá hiểu về hoạt động của công ty này, nhưng mặt đánh đấm thì khỏi phải bàn, những điều cậu ấy cần làm là nghe theo lời Hạ Sương và Dương Khiết, tiếp đó sẽ dốc sức đào tạo một ít thế lực ở thành phố Thiên Kinh.
Cả đám ban điều hành Quang Ảnh nhìn thấy mấy người Nhan Thành đến gần thì theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Tại trước cửa công ty vào tối qua, bọn họ đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của mấy người Nhan Thành, đối phó với những bảo vệ chuyên nghiệp mà còn dễ dàng như vậy thì đám người bình thường bọn họ càng không cần phải bàn đến.
Ôn Xuân Vũ không tin nổi nhìn Hạ Sương, không biết sự tự tin này của Hạ Sương ở đâu mà ra.
Nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, ông ta hoặc là thôi việc, hoặc là bị đám người Nhan Thành đập cho một trận.
“Hừ! Nghỉ thì nghỉ, trái lại tôi cũng muốn xem xem, không có đám người chúng tôi thì mấy người sẽ làm nên trò trống gì với cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh này, đến lúc đó đừng hòng chúng tôi quay trở về!”, Ôn Xuân Vũ dứt lời thì đi thẳng đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc.
Thấy Ôn Xuân Vũ rời đi những người còn lại trong ban điều hành đương nhiên cũng không biết nói gì nữa, bọn họ trừng mắt căm hận lườm Hạ Sương và Dương Khiết, sau đó cũng đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc.
Tại phòng nhân sự của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Lúc này đang là buổi sáng, bọn họ vừa đến công ty không bao lâu. Bởi vì là nhân viên của phòng nhân sự công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, có thể nói công việc của bọn họ tương đối nhàn, vì là công ty giải trí, chủ yếu sống nhờ quan hệ và ngoại giao, thế nên không hay thay đổi nhân viên lắm, phần lớn là gọi điện thoại vào phòng nhờ bọn họ làm một vài thủ tục nào đó, bọn họ cũng không cần làm những công việc như tuyển dụng hay xét duyệt giống như ở những công ty khác.
Mà cũng bởi vì đây là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nên càng ít thay đổi nhân sự, thế nên nhân viên thuộc phòng nhân sự khá nhàn rỗi, mỗi ngày đến công ty nghịch điện thoại và máy tính để đốt thời gian, cấp trên có căn dặn gì thì làm theo là được.
Lúc này, cô người đẹp của phòng nhân sự đang ngồi nhàn nhã nghịch điện thoại di động thì thấy phó tổng giám đốc công ty – Ôn Xuân Vũ đi vào nên vội vã cất điện thoại, niềm nở đón tiếp.
“Sếp Ôn có chuyện gì không ạ? Nào, mời ông qua đây”, người đẹp của phòng nhân sự ân cần tiếp đãi.
Nhưng, cả mặt Ôn Xuân Vũ đang méo xệ, hiển nhiên là vì tâm trạng đang không tốt liền nói với cô em của phòng nhân sự: “Giúp tôi làm thủ tục thôi việc, tôi bị đuổi rồi”.
“Vâng, tôi sẽ làm ngay”, cô em phòng nhân sự trả lời theo phản xạ, nhưng lập tức sửng sốt, nghi ngờ bản thân mình đã nghe lầm, ngơ ngác nhìn Ôn Xuân Vũ.
“Sếp Ôn, ông vừa nói…”, cô em phòng nhân sự có hơi khó tin hỏi lại, kể từ lần tổng giám đốc Thạch Phi bị sa thải đến giờ, sếp Ôn – phó tổng giám đốc là người có quyền hành lớn nhất ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, ai có tư cách đuổi ông ta cơ chứ?