Chương 470
Ngay cả Trần Thông cũng khó kiềm được nuốt ực một tiếng.
“Chậc chậc, miếng steak phi-lê bò Kobe này ngon quá, đúng là đánh thức vị giác mà!”
“Trứng cá tầm này cũng thế… ừmmm, ngon quá…”
Nghe thế, đám người Trần Thông càng điên cuồng nuốt nước miếng, những món ăn trước mặt bọn họ bây giờ chẳng khác gì đang nhai sáp cả, chả có chút mùi vị gì.
“Hừ! Ăn đi, ăn cho sướng mồm đi, đợt lát nữa tính tiền thì hối hận cũng đã muộn!”
“Giờ ăn cho đã đi, lát nữa rồi khóc tiếng Miên luôn nhá!”
Khoảng nửa tiếng sau, bữa ăn kết thúc.
“Đi, tính tiền thôi!”
Khúc Hà và đám cô giáo cũng đều nhanh chân bước đến quầy thu ngân, bọn họ cũng có ý nghĩ giống như Trần Thông vậy.
“Hóa đơn các vị tổng cộng là 74 ngàn 2 trăm tệ”, nhân viên thu ngân mỉm cười nói với Trần Thông.
“Vậy hóa đơn của 5 vị là 12 ngàn tệ ạ”, thu ngân cười nói.
“Được”.
Lâm Hàn bước đến quầy thu ngân.
“Thưa anh, hóa đơn của anh là 62 ngàn 2 trăm tệ ạ”, nhân viên thu ngân nhìn Lâm Hàn cười nói.
Mấy cô giáo kia cũng giống vậy, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt tràn đầy chế giễu.
“Gọi ông chủ mấy người ra đây”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
“Gọi ông chủ đến?”, cô thu ngân ngẩn ra.
“Haha, để tôi nói cô nghe, tên nhóc này đến ăn quỵt đấy!”, Trần Thông cười ha hả, cao giọng nói:
“Cơ mà tôi có hơi khó hiểu, nếu đã tính ăn quỵt thì sao lại đòi gọi ông chủ đến?”, Khúc Hà buồn bực nói:
“Lâm Hàn này đúng là vì sĩ diện mà hại thân mà, không đủ tiền thì đừng ăn chứ! Haiz!”
“Loại người này như vậy mới đáng đời, chúng ta không cần phải thương xót cho anh ta!”
“Ăn quỵt?”
Hai gã bảo vệ lập tức bước đến trước mặt Lâm Hàn.
“Nhóc con, dám đến Eiffel ăn quỵt, cậu chán sống rồi à?”
“Đã ăn quỵt thì thôi, lại còn ăn một bữa hơn 60 ngàn tệ, đúng là liều mạng mà!”, gã bảo vệ còn lại nói.
“Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội”.
“Đương nhiên cậu phải trả lại tôi 60 ngàn này, mai mốt cậu đưa hết tiền lương một năm của cậu cho tôi, sao hả?”
“Thầy Trần Thông, anh vì muốn tán gái mà giúp tên Lâm Hàn này á!”, Khúc Hà bất ngờ: “Người này hoàn toàn tự làm tự chịu mà, giúp anh ta làm gì cơ chứ!”
“Thầy Trần Thông tương tư rồi!”
“Lâm Hàn, anh cho thầy Trần Thông số wechat đi! Dù sao cô gái xinh đẹp hôm qua và anh cũng không cùng thế giới, anh đâu có xứng với người ta, đừng giấu nữa!”
Mấy cô giáo khác cũng nói.
“Lâm Hàn, cậu nghĩ sao?”
Nếu không đồng ý, thì sẽ bị bảo vệ đập cho một trận nhừ đòn, lại còn bị bắt ở lại làm công trừ nợ nữa.
Chỉ cần có chút đầu óc thì cũng biết nên chọn cái nào.
“Cậu!”
Nụ cười Trần Thông cứng lại, kéo đám người Khúc Hà đứng nép qua một bên, tránh để bị liên lụy.
“Nếu như ăn quỵt, mấy người bảo vệ kia chắc chắn sẽ thẳng tay trừng trị, chúng ta đứng hóng là được rồi”.
Cả đám Trần Thông đều cười trên nỗi đau của người khác.
“Chắc là thích bị ăn đòn!”
…
“Tôi không muốn ra tay với mấy người, gọi ông chủ mấy người ra đây”.
“Đệch! Đã ăn quỵt rồi còn muốn gặp ông chủ của bọn tôi! Cậu là cái đách gì chứ!”
Vèo!
Cú đấm vụt đến trước mắt.
Trần Thông vỗ tay khen, dường như sắp được nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh tơi bời.