Chương 614
“Vả lại, cậu Lâm à, tôi phải nhắc nhở cậu một câu, hôn nhân của cậu không đơn giản chỉ mình bà Lâm quyết định đâu, đằng sau còn có rất nhiều người trong ban lãnh đạo lên tiếng nữa. Đặc biệt là ông lớn muốn cấm vận cậu hơn mười năm nay cũng phản đối cuộc hôn nhân này của cậu”.
“Nhân vật có máu mặt…”
Mắt Lâm Hàn loé lên, anh không có bất kỳ ấn tượng nào với nhân vật có máu mặt mà ông Vân nói.
“Được”.
Cốc cốc cốc!
Lâm Hàn hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa, hơn mười năm không gặp mẹ, tâm trạng anh có hơi xúc động.
Điều này khiến cô có cảm giác con dâu ra mắt mẹ chồng.
Một giọng nói lãnh đạm từ trong phòng vọng ra.
Mặc dù rất bình thản, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể nghe ra được cảm xúc kích động bị kìm nén trong giọng nói này.
Bà để tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú rất xinh đẹp, nhưng ở khoé mắt đã có những nếp nhăn mờ.
Đó chính là Liễu Nguyệt Như!
“Mẹ…”
Nghe thấy tiếng “mẹ” này, toàn thân Liễu Nguyệt Như run lên, cho dù đã trải qua vô vàn sóng gió, bà cũng che giấu cảm xúc rất tốt, thế nhưng giờ phút này bà vẫn không kìm được mà bật khóc.
Bà nhẹ nhàng lên tiếng, bước tới ôm chặt Lâm Hàn:
“Tiểu Hàn, con đã lớn…”
Ôm nhau được một phút, Liễu Nguyệt Như mới từ từ bình tĩnh lại từ trong sự kích động vui mừng, bà buông Lâm Hàn ra:
“Tiểu Hàn, con ngồi đi”.
Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ ngồi xuống sofa.
Liễu Nguyệt Như nhìn thấy cảnh này, ánh mắt bà loé lên nhưng không vội lên tiếng.
Dương Lệ ngồi bên cạnh, hai chân khép lại, không dám nói gì.
“Mẹ biết, con tới để nói với mẹ con không muốn ly hôn với cô gái này”, Liễu Nguyệt Như nhìn Dương Lệ với vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Tiểu Hàn, trước đây mẹ nói rồi, con người đều có tình cảm, con ở cùng cô gái này thời gian dài rồi nảy sinh tình cảm, mẹ có thể hiểu được. Nhưng vợ tương lai của con sẽ là một cô gái tốt hơn cô gái này gấp mười lần, một trăm lần, dù là gia thế hay học vấn, giáo dục đều hơn hẳn Dương Lệ, là một cô gái hoàn hảo”.
“Nếu con kết hôn với cô ấy thì sẽ yêu cô ấy nhanh thôi”.
“Con từ chối”.
Lâm Hàn lắc đầu, rất thẳng thắn: “Mẹ, theo ý mẹ, nếu có một người đàn ông hoàn mỹ, tốt hơn bố gấp mười lần, gấp trăm lần muốn kết hôn với mẹ thì mẹ sẽ ly hôn với bố, sau đó kết hôn với ông ta sao?”
“Ý con là nếu”, Lâm Hàn nói.
“Nếu… dù có thì mẹ cũng không thể ly hôn, vì bố mẹ đã ở cùng nhau bao nhiêu năm, nương tựa lẫn nhau, mẹ rất yêu bố con”, Liễu Nguyệt Như lắc đầu, rất kiên định.
“Giống như mẹ nói, con người đều có tình cảm. Tình cảm của con đều dành hết cho Tiểu Lệ, không thể có chút hứng thú với người phụ nữ khác, huống chi là ly hôn”.
Nghe đến đây, người Dương Lệ run lên, nước mắt chảy dài, mừng rỡ, cảm động…
“Tốt cho con? Mẹ luôn miệng nói tốt cho con, thế mẹ đã nghĩ đến cảm giác của con chưa?”, Lâm Hàn vô cảm nói:
“Mẹ yêu cầu con ly hôn với Tiểu Lệ, 80% là vì lợi ích của gia tộc”.
“Và đây không chỉ là quyết định của riêng mẹ, mà còn là của bố con, quyết định của cả gia tộc”.
“Mẹ, con không muốn nói thêm nữa, nếu mẹ muốn công chúa hoàng thất đó vào nhà họ Lâm chúng ta thì có thể bảo người khác cưới, con không làm được. Cả đời này con sẽ chỉ ở bên Tiểu Lệ”, Lâm Hàn hít vào một hơi:
“Xin hãy tôn trọng quyết định của con, con cũng đã là người trưởng thành, sẽ không nói những lời như nếu ly hôn thì sẽ tự sát để đe doạ đâu”.
“Con chỉ có một câu thôi, con sẽ không ly hôn, cho dù gia tộc đưa ra hình phạt nào đi chăng nữa, thậm chí gia tộc có thể lấy lại tất cả những gì con có bây giờ”.
Sau khi nói xong, Lâm Hàn nhìn Liễu Nguyệt Như bằng ánh mắt kiên định.
“Tiểu Hàn, tính cách của con thật giống bố con, mẹ không ngờ con lại có tình cảm sâu đậm với Dương Lệ như thế. Đã vậy thì chuyện ly hôn… bỏ qua đi!”
“Thật ạ?”
Dương Lệ cũng trở nên kinh ngạc, mừng rỡ.