Chương 912
Hạ Minh đứng cạnh cũng lộ ra vẻ khó chịu nói: “Lâm Hàn, cậu phải hiểu rằng mọi thứ cậu có bây giờ chẳng qua là nhờ có quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi. Chỉ cần chúng tôi nói ra ngoài, thì hai vợ chồng cậu sẽ mất hết tất cả!”
Lâm Hàn có chút cạn lời, không phải anh đã nói rõ là mình có cách khác à, sao cứ cho rằng mình dựa vào Dương Lệ và quỹ đầu tư Nhân Phàm vậy? Lẽ nào phải bảo anh nói với họ rằng, cả cái quỹ đầu tư Nhân Phàm kia là của mình à?
Lâm Hàn lắc đầu, lười để ý đến đám người đó, bản thân anh đầu tư vào công ty giải trí Tinh Quang chỉ là vì Tần Liên mà thôi, chứ anh chẳng coi nó là cái đinh gì, cũng hoàn toàn không có hứng thú liên quan gì đến nhà họ Hạ.
“Tôi không muốn nói thêm gì nhiều nữa, một là các người chủ động cút cho khuất mắt tôi, hai là tôi sẽ tự mình ra tay”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
“Chu choa, cậu còn giả vờ giả vịt nữa à?”, Hạ Minh cười nói.
Ngay lúc này, Ngô Xuyên vẫn đi theo bên cạnh Lâm Hàn bước tới trước mặt đám người nhà họ Hạ, cười nhạt: “Anh Hàn đã nói rất rõ là không muốn nhìn thấy các người nữa, giờ tự đi hay đợi tôi ra tay đây?”
Hạ Minh đang tính nổi đóa thì Hạ Đạt lại kéo anh ta lại, lần này chỉ có ba người họ đến mà không dẫn theo bất kỳ ai. Mà ban nãy, ông ta vừa quay lại nhìn thì đám người Lâm Hàn có tới mấy chiếc xe, bên trong còn có người, nếu cứ khăng khăng xảy ra xung đột, người thiệt chỉ có bọn họ thôi.
“Lâm Hàn, tôi mong cậu đừng có mà hối hận!”, Hạ Đạt oán hận liếc Lâm Hàn, sau đó kéo Hạ Minh rời đi.
Còn Hạ Sương, không biết lên xe từ bao giờ, lúc này bèn nổ máy lái đi.
“Lâm Hàn, chuyện gì vậy anh? Sau này họ sẽ còn đến gây rắc rối cho anh ư?”, Dương Lệ khó hiểu nhìn Lâm Hàn với vẻ hơi lo lắng.
Lâm Hàn lại lười giải thích mấy việc đó, vất vả lắm mới trở về gặp lại vợ, sao có thể vì chút chuyện vặt vãnh của nhà họ Hạ mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng được.
“Sau này anh sẽ kể cho em nghe, chút chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta vào nhà đi”, Lâm Hàn nói xong bèn bế bổng Dương Lệ lên, đi vào trong biệt thự.
“Ơ, em còn có việc phải làm nữa”, Dương Lệ hơi thẹn thùng, ban ngày ban mặt mà làm thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Lâm Hàn cũng không để ý nhiều như vậy, dứt khoát nói: “Không sao, em xin phép nghỉ một ngày là được, cả ngày nay hãy ở bên anh đi”.
“Ơ…”
Dương Lệ cũng không biết nói thêm cái gì nữa.
Sau đó, hai người đi vào biệt thự, trở về phòng mình.
Ngô Xuyên thấy thế, cũng không làm phiền Lâm Hàn, đỗ xe giúp anh và Dương Lệ xong bèn cùng đám người Tôn Hàn Các rời đi.
Cùng lúc đó, người nhà họ Hạ đang ngồi trong một chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ tại thành phố Đông Hải.
“Lâm Hàn kia thật là đáng ghét, vậy mà lại không giúp chúng ta!”, Hạ Minh khó chịu nói.
“Thật là, chẳng phải chỉ là vợ mình được quỹ đầu tư Nhân Phàm tin cậy vào giao trọng trách thôi à? Bày đặt coi mình to tát lắm, cũng dám lên mặt với nhà họ Hạ chúng ta”, Hạ Đạt cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu nói.
Hạ Sương đang lái xe đằng trước, chớp chớp mắt, không nhịn được nói: “Lâm Hàn giúp chúng ta là tình cảm, không giúp là bổn phận. Huống chi, vốn dĩ là do chúng ta cứ làm phiền vợ anh ta, quả thật không đúng. Con đã bảo hai người đừng làm thế, có việc gì tìm Lâm Hàn bàn bạc không được sao, mà lại đi làm phiền vợ anh ta”.
“Hạ Sương em nói gì vậy? Ba công ty dưới tay Lâm Hàn đều được giúp đỡ, dựa vào cái gì không giúp chúng ta? Công ty giải trí Tinh Quang có một nửa là của cậu ta đó!”, Hạ Minh nói.
Lúc này, Hạ Đạt ngồi cạnh lại lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, nói: “Lâm Hàn kia không giúp chúng ta thì đừng trách chúng ta ác, là chính cậu ta ép chúng ta”.
Hạ Minh như nghĩ tới điều gì, nói: “Bố, Tần Liên kia chính là người Lâm Hàn đặc biệt đưa vào, bộ phim gần đây do cô ta đóng vai nữ chính, chỉ mới quay thôi. Con nhớ là hình như Lâm Hàn kia rất để ý cô ta, chúng ta đá Tần Liên ra khỏi bộ phim đó nhé? Bố thấy sao?”
Hạ Đạt nghe vật, hài lòng gật đầu, nói: “Chính là bộ phim của đạo diễn Lam đúng không? Bố và đạo diễn Lam cũng khá thân, chỉ cần gọi điện nói mấy câu, đảm bảo ông ta sẽ lập tức đổi nữ chính”.
“Đúng rồi, đúng rồi, chính nó”, Hạ Minh không ngừng gật đầu, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Hàn sau khi Tần Liên bị đá ra khỏi đoàn làm phim.
“Hừ, Lâm Hàn, ai bảo cậu không giúp chúng tôi, giờ cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo”, Hạ Đạt nói xong, lấy điện thoại ra bấm gọi cho đạo diễn Lam.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Alo, đạo diễn Lam ạ? Tôi là Tiểu Hạ đây, ông còn nhớ tôi không?”, Hạ Đạt lộ ra vẻ ân cần hỏi.
Hạ Sương ngồi đằng trước lái xe trợn trắng mắt, đây mà gọi là thân thiết? Chắc tự cho là thế quá.
Nhưng Hạ Minh lại chẳng cảm thấy Hạ Đạt mất mặt, ngược lại còn thấy hơi vinh hạnh.