Chương 943
Người đẹp ở quầy lễ tân nhìn thấy Tần Liên, lòng đột nhiên cảm thấy kinh ngạc.
Là nhân viên lễ tân của Quang Ảnh, cô ta đã thấy rất nhiều nghệ sĩ, rất nhiều người đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy người nào như Tần Liên.
“Để tôi xem”, nhân viên lễ tân nói xong thì kiểm tra, quả nhiên tìm được thông tin của Tần Liên.
“Các cô đi theo tôi”.
Sau đó Tần Liên và Tiêu Nhã được đưa đến văn phòng chủ tịch.
“Chủ tịch Thạch đang ở trong văn phòng, cô vào đi”, nhân viên lễ tân nói xong thì rời đi.
Sau đó Tần Liên đi vào gặp Thạch Phi, chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, còn Tiêu Nhã đợi bên ngoài văn phòng.
Tần Liên nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép thì bước vào.
Thạch Phi đang xử lý một vài tài liệu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Liên thì sửng sốt.
Là chủ tịch công ty truyền thông điện ảnh, Thạch Phi đã thấy rất nhiều nghệ sĩ, kiểu mỹ nữ nào cũng có, thậm chí anh ta còn ngủ cùng hơn nửa số họ.
Thạch Phi cho rằng mình đã thấy tất cả các kiểu người đẹp ở Hoa Hạ, nên đã không còn coi trọng nữ sắc như trước nữa. Nhưng giờ nhìn thấy Tần Liên, ánh mắt Thạch Phi sáng bừng, nhìn chằm chằm Tần Liên không rời mắt.
Cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Thạch Phi, Tần Liên không thoải mái lắm, nhưng dù sao anh ta cũng là chủ tịch của Quang Ảnh nên cô không dám nói gì.
“Chào anh, tôi là Tần Liên, chúng ta đã hẹn tối nay gặp mặt”, Tần Liên hơi áy náy.
Lúc này Thạch Phi mới định thần lại, biết là Tần Liên thì hai mắt mới dần di chuyển đi.
Mặc dù nhìn Tần Liên rất xinh đẹp nhưng Thạch Phi biết, mình chỉ là một kẻ làm thuê. Trước đây làm thuê cho nhà họ Khương, bây giờ lại làm thuê cho một người tên Lâm Hàn.
Hai quý tộc lớn là nhà họ Khương và nhà họ Chu dựa vào rất nhiều thế gia để đối phó nhà họ Tiêu, cuối cùng bị nhà họ Tiêu đánh bại, người có chút thế lực ở Thiên Kinh đều biết.
Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chỉ người nhà họ Chu, nhà họ Khương và nhà họ Tiêu biết, những thế lực lớn khác hầu như đều không biết, họ cũng không biết Lâm Hàn.
Mà Thạch Phi cũng hơi khó hiểu, sao đột nhiên nhà họ Khương lại chuyển tài sản cho người tên Lâm Hàn này, đột nhiên lại đổi chủ.
Nhưng may mà Lâm Hàn không đến công ty, cũng không quan tâm nhiều nên Thạch Phi có thể thả lỏng đôi chút.
Vốn dĩ Thạch Phi cũng không có suy nghĩ gì về Tần Liên, Lâm Hàn ra lệnh cho anh ta giúp cô tìm một bộ phim hay để làm nữ chính, anh ta chỉ làm theo vậy thôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Liên, trong lòng Thạch Phi lập tức thấy hơi kiêng kị Lâm Hàn, sợ mình làm gì Tần Liên sẽ khiến Lâm Hàn nổi giận.
Nhưng sau khi do dự một lúc, Thạch Phi không thể nhịn được nữa, thầm nghĩ chỉ là một người phụ nữ thôi mà, chú ý một chút sẽ không để Lâm Hàn biết.
Hơn nữa Tần Liên xinh đẹp thế này, chắc chắn cũng đã bị dùng quy tắc ngầm rất nhiều lần.
Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, Thạch Phi vô cùng chắc chắn điều này. Dù nghệ sĩ có vẻ ngoài thuần khiết đến đâu, chỉ cần muốn vào làm, muốn nổi tiếng thì hầu như không thể không sử dụng quy tắc ngầm.
Thậm chí nhiều nghệ sĩ nữ muốn được dùng quy tắc ngầm để được thăng tiến cũng không có cơ hội này.
Nói chung phụ nữ càng xinh đẹp thì bị sử dụng quy tắc ngầm càng nhiều.
“Tần Liên phải không? Hôm nay cô vừa đến thành phố Thiên Kinh nhỉ? Cô có chỗ ở chưa?”, Thạch Phi hỏi.
Tần Liên ngồi xuống đối diện Thạch Phi rồi đáp: “Vẫn chưa, nhưng tôi đã đặt khách sạn rồi, lát nữa xong việc tôi sẽ qua đó”.
“Ồ, đặt khách sạn rồi hả? Gửi hoá đơn tôi xem đi để tôi ghi lại, chúng tôi sẽ hoàn lại tiền cho cô những khoản này”, Thạch Phi nói.
Tần Liên cũng không nghĩ nhiều, cô lấy điện di động ra tìm thông tin. Dù sao lúc trước khi ở Giải trí Tinh Quang, công ty cũng trả lại những khoản tiền ở khách sạn bên ngoài cho nghệ sĩ.
Tần Liên tìm xong thì đưa cho Thạch Phi ghi lại.
Sau đó Thạch Phi lại hỏi Tần Liên rất nhiều chuyện, nhưng hầu hết đều là chuyện riêng tư, Tần Liên không muốn trả lời lắm nhưng vẫn phải trả lời đôi câu.
Đến cuối cùng Thạch Phi mới nói ghi lại thông tin của Tần Liên, lát nữa sẽ xem có bộ phim nào phù hợp rồi sắp xếp cho Tần Liên đi diễn.
“Vậy cứ thế đã nhé, tôi về nghỉ ngơi trước”, Tần Liên nói.
Thạch Phi nhìn Tần Liên rồi cười bảo: “Muộn thế này rồi hay là để tôi đưa cô đi ăn gì? Cô từ nơi xa đến như vậy, tôi cũng không thể để cô đói được”.