Chương 948
“Tôi… tôi thật sự không ngờ lại thế này, cô có thể tha cho tôi không?”, Thạch Phi vội vàng cầu xin, giọng điệu cực kỳ hèn mọn, thậm chí anh ta còn muốn quỳ xuống tại chỗ cầu xin tha thứ.
Toàn thân Thạch Phi đã bắt đầu run lên, hai chân run rẩy.
Tần Liên ở bên cạnh thấy thế thì hơi ngạc nhiên.
Tần Liên không biết quý tộc là gì, nhưng nhìn Thạch Phi có vẻ rất sợ Tiêu Nhã, đột nhiên Tần Liên hiểu ra, gia thế của Tiêu Nhã cũng vượt xa suy đoán của mình.
Lúc này Tiêu Nhã lại có chút lười quan tâm đến Thạch Phi, cô nhìn mấy vệ sĩ bên cạnh rồi bảo: “Các anh đưa anh ta ra ngoài đánh một trận là được rồi. Mau đưa đi đi, đừng ở đây cản trở nữa”.
“Vâng”, mấy vệ sĩ đáp lại rồi kéo Thạch Phi đi, Thạch Phi không hề phản kháng, bởi anh ta đã sợ hãi đến phát ngốc rồi.
Mà dù Thạch Phi có phản khách thì đối mặt với mấy thuộc hạ của Tiêu Nhã, anh ta cũng không có cơ hội thắng.
“Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Tiêu Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn Thạch Phi. Tiêu Nhã là phụ nữ nên cô cực kỳ ghét loại người suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dùng quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ như anh ta.
“Vâng, vâng”, Thạch Phi run rẩy gật đầu.
Chẳng mấy chốc hai vệ sĩ đã đưa Thạch Phi đi, hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tiêu Nhã nhìn vết máu đầy dưới đất, đều là máu của những tên côn đồ mà Thạch Phi gọi tới trước đó, cô khẽ nhíu mày.
“Tần Liên, em dọn đồ đi, chị đổi phòng khác cho em”, Tiêu Nhã nói.
“Dạ? À vâng”, Tần Liên khẽ gật đầu, cô cũng không dám tiếp tục ở lại đây nữa, bên ngoài bao nhiêu máu như thế, làm sao cô ngủ được?
Ngay sau đó, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Nhã, Tần Liên đã chuyển sang khách sạn khác, tầng khác, một nơi sạch sẽ không có mùi máu tanh.
“Được rồi, em ở lại đây đi. Có chuyện gì đã có vệ sĩ của chị bảo vệ em rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em đừng hoảng, nếu thật sự có chuyện gì thì cứ gọi cho chị”, Tiêu Nhã nói.
“Vâng, cảm ơn chị Tiêu”, Tần Liên cảm kích đáp.
Tiêu Nhã khẽ gật đầu, cười bảo: “Cảm ơn cái gì, Lâm Hàn giúp chị nhiều hơn thế này nhiều. Được rồi, chị đi đây, cũng không còn sớm nữa”.
Sau đó Tiêu Nhã ra về, vẫn để hai vệ sĩ ở lại bảo vệ Tần Liên.
Thoáng chốc, trong phòng lại chỉ còn một mình Tần Liên.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lòng Tần Liên có chút không thể bình tĩnh được.
Nhưng nghĩ đến Lâm Hàn mới là ông chủ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, còn có sự giúp đỡ của nhân vật lớn như Tiêu Nhã, Tần Liên cũng thấy yên tâm.
Có nhiều sự giúp đỡ như vậy, nếu cô vẫn không thể trở nên nổi tiếng thì đó là vấn đề của chính cô.
Tần Liên thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng hơn nữa trong phương diện diễn xuất, nâng cao khả năng của bản thân, cố gắng nhanh chóng trở nên nổi tiếng để báo đáp Lâm Hàn.
Mà cùng lúc đó, Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải đang đau đầu với việc chọn chủ tịch mới cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty đứng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, địa vị đương nhiên không thấp, việc chọn chủ tịch mới cũng không thể tuỳ tiện, nhất định phải cử người có năng lực, có thủ đoạn.
Lâm Hàn đã suy nghĩ rất kỹ, hiện tại trong tay anh không có người nào như thế. Mặc dù mấy người Lý Minh quản lý công ty khá tốt, nhưng dù sao livestream Sa Ngư cũng không lớn như công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, khoảng cách hơi lớn.
Hơn nữa, nhóm Lý Minh bận rộn chuyện của công ty đang quản lý thôi đã đủ bận rồi.
Còn những người khác như nhóm Tôn Minh chắc chắn có năng lực đảm nhiệm chức vụ chủ tịch mới của công ty Quang Ảnh, thế nhưng lại là người tài dùng không đúng chỗ, huống hồ Tôn Minh cũng có công việc riêng của mình.
Tuy rằng phần lớn công việc của quỹ đầu tư Nhân Phàm đều do Dương Lệ giải quyết, nhưng dù sao cô cũng chưa đủ kinh nghiệm, tạm thời Tôn Minh vẫn chưa thể đi được, vào lúc quan trọng vẫn phải đứng ra giải quyết.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Hàn chỉ có thể dự định để Dương Khiết và Hạ Sương qua đó bồi dưỡng, rèn luyện, thử xem Dương Khiết và Hạ Sương có thể đảm nhiệm được không. Dương Khiết có thể tin tưởng nhưng năng lực không đủ, dù sao cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Có lẽ Hạ Sương có khả năng này, nhưng Lâm Hàn vẫn không yên tâm lắm. Nếu thật sự không được, Lâm Hàn chỉ có thể gọi người trong gia tộc tới làm, dù sao trước mắt trong tay anh đúng là không có ai am hiểu lĩnh vực kinh doanh này.
Nếu là côn đồ thì Lâm Hàn có cả một nhóm cao thủ, nhưng người tài trong kinh doanh thì đúng là rất ít.
Lâm Hàn khẽ thở dài, về sau cần phải chú ý phương diện này nhiều hơn. Hiện tại về cơ bản đã đủ côn đồ, sau này cần phải đào tạo thêm nhân tài kinh doanh, nếu không bao nhiêu công ty như thế, giành về xong lại không có ai có đầu óc để quản lý thì thật quá lãng phí.