Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Giật lì xì!

Đám bạn học nam đều nổi giận.

“Không ngờ lại làm mọi người nổi giận”, Lâm Hàn chỉ đành cười trừ.

“Nhã Thiến này thật là, chẳng biết ăn nói gì cả”.

Dương Lệ nhăn mày, nếu không tại Chu Nhã Thiến nói thế, đám bạn học nam trong nhóm cũng sẽ không bùng nổ.

“Nhanh lên nào, @ Tiểu Lệ, tôi muốn biết, vì sao cô ấy lại lấy một thằng vô dụng chứ!”

“Đúng đó!”

“Tiểu Lệ, ngoi lên coi!”

Có người @ Dương Lệ trong nhóm.

“Xem như không nhìn thấy đi!”, Dương Lệ lười trả lời.

“Mọi người đang bàn chuyện gì thế?”, trong nhóm có một người lặn đã lâu ngoi lên, ảnh đại diện là hình đồng tiền vàng sáng chói: “Tôi vừa bận lo chuyện bên ngân hàng, không rảnh theo dõi cuộc nói chuyện trong nhóm”.

“Lớp trưởng đến rồi!”

“Lớp trưởng Tiền Lai, cậu toang rồi!”

“Có một tin xấu phải báo cho cậu biết”.

Mọi người nháo nhào lên.

“Tin gì vậy?”, Tiền Lai trả lời.

“Mà thôi, tôi không nói được, e rằng sẽ làm cậu sốc chết mất!”

“Đúng vậy, thôi cậu tự kéo lên trên đọc lại lịch sử nói chuyện đi!”

“Bên cạnh đó cũng nên chuẩn bị sẵn thuốc trợ tim nha, tôi sợ tim của lớp trưởng không chịu nổi đó”, phía sau câu nói này là một gương mặt đang cười trộm.

“Giấu giấu giếm giếm gì chứ, để tôi kéo lên xem đã xảy ra chuyện gì”.

Phía sau câu nói của Tiền Lai còn kèm theo icon trợn mắt.

Trong nhóm yên ắng lại.

Tầm hai phút sau, một cái icon “tan nát cõi lòng” nhảy lên.

Theo sau đó là một đoạn voice mười mấy giây.

Lâm Hàn nhấn vào, đoạn voice liền vang lên một giọng nói nặng nề:

“Sao có thể như vậy chứ, sao Tiểu Lệ lại kết hôn rồi! Hồi trước tôi theo đuổi Tiểu Lệ bao lâu cô ấy còn không đồng ý, nhìn lại những thanh niên đồng lứa ở thành phố Đông Hải này đi, có mấy người bằng tôi cơ chứ?!”

Giọng nói vừa bất ngờ vừa tức giận, khó hiểu, gần như muốn gào lên.

Không lâu sao, lại thêm một đoạn voice nhảy lên.

“Tôi đã đọc xong lịch sử trò chuyện rồi, chết tiệt! Tiểu Lệ vậy mà lại gả cho một thằng vô công rỗi nghề!”

“Thế ắt hẳn Tiểu Lệ đang phải đi làm nuôi gia đình sao? Chiết tiệt, thật chết tiệt! Tiểu Lệ hiền lành như vậy, lấy loại đàn ông này, chắc chắn ở nhà sẽ bị ức hiếp lắm!”

Lâm Hàn ngạc nhiên, nhìn Dương Lệ hỏi: “Đầu óc tên Tiền Lai này có vấn đề à, ở nhà anh ức hiếp em hồi nào chứ?”

“Có mà!”

Cả mặt Dương Lệ đỏ bừng: “Từ sau khi anh khỏi bệnh, tối nào mà chẳng ức hiếp em!”

“Khụ khụ… Hai chuyện này khác nhau mà”, Lâm Hàn gãi mũi nói.

“Trưởng lớp, cậu đừng nóng, không chừng Tiểu Lệ cũng đang xem đấy!”

“Đúng đó! Lúc này cũng là giờ tan làm rồi, cậu @ cô ấy thử xem”.

Trong nhóm có người lên tiếng.

“Tiểu Lệ, có thể nói vài câu không?”, Tiền Lai gửi tin, phía sau kèm theo @ Dương Lệ.

“Kệ hắn ta đi, phiền quá đi mất!”

Dương Lệ thờ ơ, chui vào ngực Lâm Hàn, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.

Năm phút trôi qua, trong nhóm hoàn toàn im lặng, không ai nói thêm câu nào.

“Chắc Tiểu Lệ bận rồi, không nhìn thấy thông báo trò chuyện trong nhóm!”

“Chắc thế!”

“Ai biết được, có khi đang giả chết đó, chỉ là không muốn trả lời trưởng lớp thôi”.

Các bạn học lại thảo luận.

“Không thì lớp trưởng ơi, cậu phát một bao lì xì trong nhóm thử xem? Nếu Tiểu Lệ giật lì xì, thì có nghĩa là cô ấy đang xem lén”.

“Chắc phải vậy rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi sắp phát lì xì đó”, Tiền Lai nói.

Không lâu sau, một bao lì xì nhảy lên.

Trên bao lì xì còn ghi năm chữ: “Tiểu Lệ nhanh ra đây”.

Mọi người nháo nhào giật lì xì.

“Đệch, tôi giật được 199!”

“Đây là bao lì xì lớn đó nha, tôi giật được 200!”

Tất cả bạn học ngạc nhiên, nhìn kỹ lại chi tiết bao lì xì đã mở.

“Hai… hai chục ngàn!”

“Anh Lai, sao lại giàu thế chứ!”

Các bạn học đều há hốc mồm.

“Lần đầu tiên tôi thấy phát bao lì xì trong nhóm tận 20 ngàn đó!”

“Kẻ có tiền, đại gia!”

“Đối với tôi mà nói chỉ là tiền lẻ thôi”, Tiền Lai gửi tin: “Tôi vốn định phát một bao 100 ngàn, nhưng giới hạn lì xì nhóm chỉ có 20 ngàn mà thôi”.

“Ngầu lòi, anh Lai ngầu quá đi!”

Trong nhóm nhảy lên liên tục icon hình ngón tay cái.

Một lát sau, Tiền Lai mở chi tiết những người giật lì xì, phát hiện không có tên của Dương Lệ.

“Nếu Tiểu Lệ không nhận lì xì, tôi vẫn tiếp tục phát, phát đến khi cô ấy xuất hiện mới thôi!”, Tiền Lai nói trong nhóm.

“Con mẹ nó!”

“Đại ca, sao anh lại giàu thế chứ, vừa phát 20 ngàn rồi, giờ phát nữa à!”

“Đúng đó, đúng là giàu quá đi!”

“Anh Lai ngầu lòi!”

Trong nhóm bùng nổ, ngón tay đã chuẩn bị sẵn sàng nhấn giật lì xì.

Hồi sau, lại nhảy lên thêm một bao lì xì, trên đó viết: “Tiểu Lệ, anh nhớ em nhiều lắm”.

Lại là một bao lì xì trị giá 20 ngàn.

“Ngầu lòi! Ngầu lòi!”

“Ngón tay bé nhỏ chỉ chọt một cái đã cướp được số tiền bằng một ngày lương của tôi!”

“Anh Lai ngầu quá!”

“Nghe nói bây giờ anh Lai đang làm ở ngân hàng, sắp lên chức chủ tịch ngân hàng rồi, đúng là khác xa chúng ta!”

“Cảm ơn anh Lai đã lì xì!”

Trong nhóm bắt đầu vỗ mông nịt nọt.

“Người này cũng giàu ghê”, Lâm Hàn cầm điện thoại cười ha hả nói.

“Bố Tiền Lai là chủ tịch ngân hàng nhà nước của thành phố Đông Hải, trong tay còn sở hữu rất nhiều công ty tài chính, đương nhiên là có tiền rồi. Trong bảng xếp hạng người giàu có Hồ Nhuận của Hoa Hạ, cũng có tên bố hắn ta trong đấy, dù chỉ xếp top dưới, nhưng cũng rất ghê gớm rồi”, Dương Lệ nói.

Lâm Hàn bật cười, cũng không nói gì thêm.

Anh nhớ hồi bé, có một người khách đến nhà hình như tên là Cổ Hà, nghe nói đứng trong mười người đầu tiên trong bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hồ Nhuận của Hoa Hạ.

Vừa gặp bố của Lâm Hàn là Lâm Thiên Tiếu, lập tức quỳ xuống cúi lạy không ngừng, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin Lâm Thiên Tiếu đổ vốn vào xí nghiệp của ông ta, để giải quyết khó khăn về vốn liếng.

Tiền Lai mở chi tiết bao lì xì, thấy vẫn không có tên Dương Lệ trong đó.

Hắn ta lại phát thêm bao lì xì 20 ngàn nữa, trên bao viết: “Tiểu Lệ, người chồng vô dụng của em có tiền như anh không?”

“Anh Lai ngầu lòi!”

“Giật lì xì, giật nhanh nào!”

Kế tiếp, hắn ta lại phát thêm năm bao nữa, trên đó đều là những câu đâm chọt Lâm Hàn, từ trên xuống dưới ghi:

“Tiểu Lệ, tại sao em lại lấy một thằng vô dụng chứ?”

“Tiểu Lệ, ly dị đi được không, anh vẫn thích em lắm!”

“Thằng vô dụng kia, dám giành người con gái của tao!”

“Đồ bỏ đi, đừng để tao gặp được mày!”

“Tiểu Lệ, em nhanh quay về đi!”

Sau cùng, Tiền Lai cũng ngừng phát lì xì.

 

“Xong rồi, giới hạn mấy thẻ ngân hàng của tôi đã hết rồi, sạch tiền lẻ rồi, hôm nay đến đây thôi!”, Tiền Lai nói.

“Ngầu lòi, phát tận 140 ngàn tiền lì xì!”

“Anh Lai, anh lợi hại quá đi mất!”

“Chồng Tiểu Lệ làm sao so được với anh cơ chứ, thua xa một trời một vực!”

“Cám ơn anh Lai, chỉ mới có chút đã cho tôi giật hơn một ngàn đồng”, Chu Nhã Thiến lại nói:

“Tôi nói cho anh biết, chồng Tiểu Lệ tên là Lâm Hàn, thật sự là một thằng vô dụng, anh đừng vì hắn mà nổi giận làm gì, bởi vì đứng trước anh hắn ta cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.

“Nhưng chính con kiến đó đã cướp mất người con gái tôi yêu!”, Tiền Lai trả lời, phía sau còn có icon tức điên.

“Cũng không hẳn là hết cơ hội đâu anh Lai!”

Chu Nhã Thiến gửi lại tin: “Lần họp lớp này với anh mà nói chính là cơ hội đó! Cơ hội giành lại Tiểu Lệ!”

“Ồ? Chẳng lẽ Tiểu Lệ cũng đến à?”, Tiền Lai kích động hỏi.

“Tôi vừa nói rồi, lần họp lớp này tôi sẽ đến cùng Tiểu Lệ, đến lúc đó cũng dẫn theo tên vô dụng Lâm Hàn kia!”, Chu Nhã Thiến nói.

“Hai người đối mặt trực tiếp, sự chênh lệch này tức thì lộ ra ngay! Đương nhiên Tiểu Lệ sẽ có lựa chọn sáng suốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK