Chương 563
Sắc mặt Chúc Đài hơi tái đi, trán vã mồ hôi.
Triệu Tứ Hải cũng chợt phản ứng lại, Lâm Hàn này là người của đại gia Trần Nam.
Vậy hiển nhiên, quý nhân mà Phùng Thạch nói chính là Trần Nam chứ không phải Lâm Hàn. Cậu ta chẳng qua chỉ là người đại diện thôi! Thế mình còn sợ cái quái gì nữa?
Trên bàn ăn, mọi người ăn uống linh đình, đa số đều mời rượu Lâm Hàn, khi nói chuyện lâu lâu lại nhắc tới Trần Nam, muốn biết xem anh ta có tính bước chân vào ngành bất động sản ở Kim Lăng hay không.
“Lâm Hàn, ra vẻ cái gì chứ! Cậu chẳng qua chỉ là tay sai của Trần Nam thôi! Nếu không có anh ta thì những ông trùm bất động sản kia sẽ lấy lòng cậu chắc?”
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất khó chịu, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Trên bàn ăn mà anh ta lại không mời rượu thì thật chẳng lễ phép gì hết.
Mà Triệu Tứ Hải còn là người của ông ta nữa, Nghiêm Quân lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi.
Triệu Tứ Hải mấp máy môi, bảo anh ta đi mời rượu tên vô dụng Lâm Hàn kia á, anh ta thật sự không muốn chút nào.
“Tôi cái gì mà tôi! Mau mời rượu đi!”
“Nếu chọc giận cậu Lâm thì công trình trong tay cậu khỏi cần làm nữa, tôi giao cho người khác làm!”, Nghiêm Quân lạnh lùng nói.
“Tôi… Tôi mời!”
“Cậu Lâm, tôi mời cậu một ly!”
Anh ta nói xong bèn ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lại ngồi xuống.
“Lâm Hàn! Mày đợi đó, cuối cùng sẽ có một ngày mày bị tao giẫm nát dưới chân cho coi!”
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Anh ta cảm thấy như mình đã bị sỉ nhục vô cùng lớn.
“Ông chủ Phùng có việc gì cứ nói!”
“Đúng thế, nếu gặp phải rắc rối thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ!”
Đám Nghiêm Quân và mấy ông trùm bất động sản khác đều liên tục cười nói, giờ đã xác định được một việc, đó là Phùng Thạch có quan hệ với đại gia Trần Nam.
Tức thì, địa vị của Phùng Thạch ở trong lòng bọn họ lại tăng lên rất nhiều, nếu ông ta có việc, đương nhiên phải giúp rồi.
“Việc đầu tiên đó là tôi gia nhập vào ngành bất động sản ở Kim Lăng thì sẽ vay 150 tỷ từ ngân hàng để phát triển cái bánh kem này lớn hơn nữa”, Phùng Thạch cười nói:
“Đến lúc đó, tôi cũng hoan nghênh những ông trùm nhà đất ở đây chia sẻ lợi nhuận, cùng nhau phân chia cái bánh kem này”.
Bọn họ hít sâu một hơi, giật mình kinh ngạc, rồi không kiềm nổi bàn tán xôn xao.
“150 tỷ! Số tiền ấy còn nhiều hơn vốn lưu động mà tất cả chúng ta cộng lại nữa!”
“Ông chủ Phùng thật là rộng rãi!”
“Hào phóng ghê!”
…
Ánh mắt mọi người nhìn Phùng Thạch lập tức trở nên ân cần nịnh nọt, vui vẻ như mở cờ trong bụng.
Phùng Thạch nói xong, liếc nhìn cả phòng.
“Siêu thị Hoa Nhuận!”
Đương nhiên họ biết chuyện đó rồi, ngay ngày hôm qua, Chúc Đài đã đánh tiếng với bọn họ, bảo những mặt bằng cao ốc hay chung cư trong tay họ từ chối không cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh ở đó.
Đối với bọn họ thì chuyện đó chỉ là chút việc nhỏ, làm xong còn được Chúc Đài nợ một ân tình, tội gì không làm?
Thế nhưng, bọn họ không ngờ, sau lưng siêu thị Hoa Nhuận lại là Lâm Hàn!
Sắc mặt mọi người không khỏi trở nên khó coi.
Đằng sau siêu thị Hoa Nhuận là Lâm Hàn, nói cách khác, bọn họ giúp Chúc Đài một chuyện nhỏ, lại vô tình đắc tội quý nhân của ông chủ Phùng!
Nếu mà chọc giận ông ta, vậy bọn họ cũng đừng mơ được chia cái bánh 150 tỷ kia.
Ánh mắt Nghiêm Quân lóe lên, lập tức nhận sai:
“Sau khi kết thúc bữa tiệc, tôi sẽ bảo đám cấp dưới trong mấy tòa cao ốc với chung cư đồng ý cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh! Hơn nữa, còn có miễn hai năm tiền thuê cho ông!”
“Ông chủ Phùng à, xong tiệc, tôi cũng sẽ làm thế!”
“Chuyện tiền thuê thì chỉ cần siêu thị Hoa Nhuận đến, hoàn toàn có thể miễn hết, ông cứ tùy tiện sử dụng mặt bằng là được!”