Chương 378
Một chiếc máy bay đang bay lượn trên bầu trời xanh với cuốn hộ chiếu trong tay.
Biệt thự sang trọng và giấy sở hữu bất động sản.
Xe sang bóng bẩy siêu ngầu.
Từng kệ sách đầy ắp những cuốn sách.
Hai ly rượu vang cụng vào nhau, phía sau còn có đám đông lắc lư theo điệu nhạc.
Từng cây vàng lấp lánh phát sáng rực rỡ.
…
Những hình ảnh này vô cùng kích thích thần kinh khán giả.
Hai mắt của khán giả đều sáng bừng cả lên.
“Có tiền thật tốt!”
“Đúng vậy, chỉ cần có tiền là có tất cả!”
“Tiền không phải là tất cả, nhưng 99% chuyện xảy ra trên cõi đời này đều được giải quyết bằng tiền!”
“Không sai, vấn đề của những người bình thường như chúng ta đều nằm trong 99% đó!”
“Phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền mới được!”
Mỗi khán giả đang ngồi trước TV đều có những suy nghĩ của riêng mình.
“Như những điều tôi đã nói trước đó, chỉ cần trở thành triệu phú thì cái nào cũng có thể làm được!”, người dẫn chương trình lại nói:
“Tôi nghĩ rằng, đa phần mọi người đều có ước mơ trở thành người giàu có”.
“Nhưng có 99% người trên thế giới này đều là người phổ thông. Đi xe, ở nhà, mặc quần áo, trường theo học, mỗi ngày ba bữa đều là loại phổ thông”.
“Chương trình ‘Tôi là triệu phú’ sẽ biến một người bình thường không còn bình thường nữa!”
Bỗng nhiên, giọng nói người dẫn chương trình cao lên:
“Tôi là triệu phú sẽ biến một người bình thường trở thành một triệu phú! Tôi là triệu phú sẽ mang bạn trải nghiệm cuộc sống của một triệu phú!”
“Chào mừng quý khán giả đến với chương trình giải trí do livestream Sa Ngư làm nhà tài trợ chính mang tên ‘Tôi là triệu phú’! Tiếp theo, xin mời nhân vật chính của tập đầu tiên lên sân khấu!”
Màn hình lớn chuyển cảnh, xuất hiện ở trên màn ảnh hiện giờ là một người đàn ông, chính là Triệu Tứ Hải!
Bên cạnh, anh ta còn hiện tư liệu giản lược.
“Triệu Tứ Hải, nam. Nghề nghiệp: kỹ sư công trình. Mức lương mỗi năm: 30 đến 50 ngàn tệ “.
“30 đến 50 ngàn tệ à?”
Vừa nhìn thấy dòng này, Lâm Hàn liền nhướng mày, tiền lương cơ bản mỗi năm của Triệu Tứ Hải ít nhất là 300 ngàn tệ, con số 50 ngàn đến 100 ngàn này chẳng đáng tin chút nào!
Nhưng, nếu mức lương càng thấp, sẽ càng kích thích những khán giả tầng lớp phổ thông đang ngồi trước TV kia!
Dù sao đa phần cũng là người bình thường.
“Anh…anh rể!”
Dương Lệ há to mồm, không ngờ lại thấy Triệu Tứ Hải.
Con người cô đảo một vòng, lập tức hiểu ra.
Mặc dù Triệu Tứ Hải có tiền, nhưng anh ta hoàn toàn không đủ mua biệt thự ở núi Vân Mộng.
Bỗng nhiên mua được biệt thự, chắc chắn là dùng tiền của ê-kíp chương trình “Tôi là triệu phú” rồi.
…
Trong một biệt thự khác.
“Tứ Hải! Là…là con thật sao?”
Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn TV, không dám tin rằng Triệu Tứ Hải lại lên TV.
“Là con!”
Triệu Tứ Hải cười đắc ý: “Con chính là người bình thường mà ê-kíp chương trình ‘Tôi là triệu phú’ chọn tặng cho con 10 triệu”.
“10 triệu tệ! Nhiều như thế luôn á!”
Dương Cảnh Đào ngây ra, đây là con số mà ông ta không tài nào tưởng tượng nổi.
“Bố à, chúng ta xem TV tiếp đi, đợi lát nữa sẽ có mấy cảnh hả giận lắm đấy!”
Triệu Tứ Hải lại nở một nụ cười đầy bí ẩn.