Chương 88: Anh hùng cứu mỹ nhân!
Chiếc Rolls Royce kia đương nhiên là của Phùng Thạch rồi.
“Ai đó!”
Một tiếng quát lạnh vang lên, có hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bước ra từ trong biệt thự, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng rồi tiến gần về phía anh.
“Nhóc con, đây là biệt thự tư nhân, không được đỗ xe, biết điều thì lái ra chỗ khác”.
“Anh giúp tôi chuyển lời cho Phùng Thạch, có người tìm ông ta”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, bây giờ là nửa đêm, anh vẫn còn ngái ngủ, cũng không muốn ra tay lắm.
“Tìm ông chủ bọn tao?”
Hai người có chút ngạc nhiên, một người trong bọn họ nhếch mép nói:
“Nhóc con, ai cho mày gọi thẳng tên ông chủ bọn tao hả?”
“Mày nghĩ mày là ai? Nửa đêm còn muốn gặp ông chủ bọn tao, cũng tai to mặt lớn quá nhỉ!”
Người còn lại rút một cái dùi cui điện dài ra, gõ gõ trên tay.
“Cút ngay và luôn, ông chủ bọn tao đang vui vẻ, không rảnh để ý mày đâu!”
“Muốn tìm thì sáng ngày mai quay lại! Giỡn mặt à, thứ cắc ké mà hơn nửa đêm cũng có thể đến tìm ông chủ bọn tao sao!”
Hai tên vệ sĩ vừa dứt lời, Lâm Hàn liền đẩy cửa xe ra.
Rầm!
Cửa xe đập vào người hai tên vệ sĩ, làm bọn họ bật ngửa về sau.
“Chậc chậc, cửa xe này cũng bền ghê”, Lâm Hàn chậc lưỡi, nói.
Hai tên vệ sĩ kia lồm cồm bò dậy từ dưới đất, khởi động dùi cui điện.
Tè tè tè!
Bên ngoài dùi cui điện bao trùm một dòng điện màu xanh.
“Thằng nhãi ranh, là mày tự làm tự chịu đấy!”
“Đập nó!”
Hai tên vệ sĩ nắm chặt dùi cui điện xông thẳng về phía Lâm Hàn.
Vẻ mặt Lâm Hàn bất biến, bước chân chuyển biến quỷ dị, thoáng cái đã đứng ở bên trái một trong hai tên.
Vù!
Bàn tay trắng muốt của anh chụp lấy cổ tay tên vệ sĩ, ra sức bóp chặt!
Răng rắc!
Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Cổ tay tên vệ sĩ kia đau đớn không thôi, bàn tay không còn kiểm soát được thả ra, dùi cui điện rớt xuống đất liền bị tay còn lại của Lâm Hàn chụp được.
Tè tè tè!
Lâm Hàn cầm lấy dùi cui điện chích vào cổ tên vệ sĩ kia.
Dòng điện màu xanh lập tức loé lên.
“A ư ư…”
Cả người tên vệ sĩ run rẩy, miệng sùi bọt mép té xuống đất co giật không thôi, chỉ chốc lát đã bất tỉnh nhân sự.
“Thằng nhãi không biết sống chết!”
Tên vệ sĩ còn lại giận dữ, giơ dùi cui điện xông về phía Lâm Hàn.
Nhưng số phận hắn ta cũng giống như tên vệ sĩ trước, không có lấy một cơ hội phản kháng, té xuống đất một cái rầm, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép rồi bất tỉnh.
“Bản lĩnh thế này mà cũng làm vệ sĩ được à”.
Lâm Hàn khinh khỉnh, ném dùi cui điện sang một bên, nghênh ngang đi vào biệt thự.
Biệt thự của Phùng Thạch trang trí nguy nga lộng lẫy, vô cùng sang trọng, gồm có ba tầng, ở giữa còn treo một cái đèn chùm sáng rực, trong bầu không khí còn ngửi được mùi hương thoang thoảng của nến thơm, giúp thư giãn ngủ ngon.
Lâm Hàn đi thẳng một mạch lên lầu ba.
Lên đến nơi, Lâm Hàn vểnh tai lắng nghe xác định vị trí, sau đó anh bước đến căn phòng tận cùng bên trong.
Rầm, rầm, rầm!
Lâm Hàn đập cửa phòng.
“Ai đó!”
Trong phòng vang lên giọng nói bực bội của Phùng Thạch: “Đập gì mà đập, ông đây đã nói có việc phải làm mà!”
Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Cho ông 30 giây mặc lại quần áo, tôi không muốn nhìn thấy cơ thể đầy mỡ của ông!”
Phùng Thạch sững sốt, quát lên:
“Đệch mợ! Thằng nào ở ngoài đấy? Mày là thằng quái nào mà dám nói tao béo hả! Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu!”
Ông ta gào lên một lúc cũng không thấy ai đáp lại.
“Vệ sĩ, vệ sĩ của ông đâu!”, Phùng Thạch kêu to, vẫn không có ai trả lời.
“Hết 30 giây rồi!”
Lâm Hàn giơ chân đạp cửa.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp văng ra, phát ra một tiếng động lớn, trên mặt đất còn rơi rớt nhiều mảnh vụn.
“Lại là cậu!”
Nhìn thấy Lâm Hàn, Phùng Thạch trợn mắt, vô cùng bất ngờ và sợ hãi.
Lúc này, cả người ông ta trần truồng, lộ ra cái bụng phệ đầy mỡ, từng lớp mỡ trĩu xuống như sắp rơi xuống đất vậy.
Tầm mắt Lâm Hàn lướt qua Phùng Thạch nhìn về phía cái giường.
Chu Nhã Thiến đang bất tỉnh nằm trên giường.
Cô ta mặc một bộ đồng phục y tá màu trắng, để lộ từng mảng da thịt trắng như tuyết, chân tay cô ta thì đầy vệt đỏ, loáng thoáng còn thấy cả vết tím bầm.
“Không ngờ gout ông cũng mặn như vậy”.
Lâm Hàn nhìn sợi dây Phùng Thạch đang cầm, nhếch mép cười.
“Cậu nhóc, cậu tới đây làm gì?”
Phùng Thạch mặc lại quần áo, đề phòng nhìn Lâm Hàn.
“Đừng nói cậu muốn giành gái với tôi nhá!”
“Nếu cậu muốn con đàn bà này, tôi sẽ nhường nó lại cho cậu”, Phùng Thạch nghiến răng, tỏ ra đành từ bỏ.
“Tôi chỉ mới làm những bước dạo đầu với cô ta thôi, không ngờ lại doạ cô ta bất tỉnh, tôi còn chưa chấm mút được gì đâu, vẫn còn sạch sẽ đấy”.
“Tôi không có hứng thú với cô ta”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, tìm một cái ghế ngồi xuống: “Vậy mà ông lại chủ động nhường người đàn bà ưng ý cho tôi, xem ra ông còn ấn tượng rất sâu sắc với tôi nhỉ”.
“Haha, Phùng Thạch tôi tuy rằng háo sắc, cũng có chút nghiện, nhưng tôi không phải thằng ngu”.
Phùng Thạch liếc mắt: “Người nào có thể dây vào, người nào không, tôi vẫn biết chứ. Hôm ở Disneyland, phó giám đốc công viên Giang Thiên cung kính hết mực với cậu. Mà cái kiểu kính cẩn đó, là cấp dưới tôn trọng cấp trên, không thể nào giả vờ được”.
“Mà Giang Thiên kia lại là đại gia ngầm đang ‘chờ múc’ cái biệt thự ở núi Vân Mộng, lúc đó tôi cũng có mặt ở đấy. Đại gia ngầm này vậy mà lại kính cẩn với cậu như thế, thân phận, địa vị và bối cảnh của cậu chắc chắn không thể dây vào được”.
Lâm Hàn bất ngờ liếc nhìn Phùng Thạch, người này cũng có chút thông minh đấy chứ.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hôm ở Disneyland, hình như bọn họ gọi cậu là Lâm Hàn thì phải”, Phùng Thạch suy ngẫm.
“Đúng vậy!”, Lâm Hàn gật đầu.
“Vậy cậu tới chỗ của tôi làm gì, hai chúng ta cũng không thù không oán”.
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn như gặp phải kẻ thù.
Ông ta biết rõ, không nên đắc tội với người thanh niên đứng trước mặt này.
“Nếu cậu ưng người phụ nữ này, tôi sẽ nhường lại cho cậu”, Phùng Thạch liếc nhìn Chu Nhã Thiến trên giường, vô cùng không nỡ.
“Tôi ghét phải lặp lại hai lời, tôi không có hứng thú với cô ta”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Nhưng mà nếu như ông làm nhục cô ta thì vợ tôi sẽ đau lòng lắm, tôi không muốn nhìn vợ tôi buồn, thế nên mới tới đây”.
“Tóm lại, đừng đụng vào người phụ nữ này, mặc lại quần áo rồi đưa cô ta về nhà đi”.
Phùng Thạch ngớ người, không ngờ nửa đêm nửa hôm cậu ta tới đây là vì chuyện này.
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn nói: “Chu Nhã Thiến này là một người đẹp hiếm có, khuôn mặt và vóc dáng đều thuộc hàng cao cấp, cậu chắc chắn muốn để cô ta về nhà ư?”
“Tôi nói là tôi rất ghét phải nói lại lần nữa”, Lâm Hàn nhướng mày, ánh mắt lạnh đi.
Thoáng chốc, Phùng Thạch cảm thấy nhiệt độ trong phòng tuột xuống.
Ông ta rùng mình, vội nói:
“Bây giờ tôi lập tức cử người đưa cô ta về nhà!”
Phùng Thạch nhanh chóng mặc lại quần áo cho Chu Nhã Thiến, mỡ đã dâng tới miệng mèo rồi mà còn vuột mất, ông ta nuốt nước bọt luyến tiếc không thôi.
Kế tiếp, ông ta ẵm Chu Nhã Thiến xuống lầu, giao cô ta cho tài xế.
“Đưa cô gái này về nhà đi”.
“Vâng, ông chủ!”, tài xế đặt Chu Nhã Thiến ở ghế sau.
“Anh hùng cứu mỹ nhân há! Nếu như không có tên nhóc kia, tối nay cô chắc chắn đã là người của tôi rồi!”
Phùng Thạch lại liếc nhìn Chu Nhã Thiến, tiếc hùi hụi quay lại trên lầu.
Nhìn thấy Lâm Hàn, Phùng Thạch suy ngẫm sắp xếp lại ngôn từ, lúc này ông ta mở miệng:
“Cậu Lâm, tôi đã đưa cô ta về rồi, không biết cậu còn chuyện gì nữa không?”
Đại gia ngầm kia đối đãi với Lâm Hàn kính cẩn như vậy.
Mà địa vị của ông ta với người đại gia ngầm đó cách nhau một trời một vực.
Thế nên Phùng Thạch cho rằng nên gắn hai chữ “Cậu Lâm” lên người Lâm Hàn mới phải.