Chương 969
“Tạm thời cứ thế đã, anh cứ tìm hiểu đi, tôi còn có việc bận, sẽ mở tiệc liên hoan chào mừng anh sau”, Hạ Sương nói xong bèn đi đến phòng tài vụ hỗ trợ Dương Khiết.
Mà cùng lúc đó, ở bên thành phố Đông Hải, có một đoàn mấy chục chiếc xe Hummer đang lao nhanh trên cao tốc, nhìn vô cùng đồ sộ.
Một chiếc Hummer rẻ nhất cũng 2 triệu tệ, mà đây còn là mấy chục chiếc.
Sau khi ra cao tốc, mấy chục chiếc xe kia bèn lái về phía sơn trang Thúy Hồ của thành phố Đông Hải.
Lúc này, trước cửa sơn trang, Lâm Hàn và Tôn Minh đã dẫn theo cấp dưới đứng chờ ở đó.
Lần này, Lâm Hàn cũng rất cho mặt mũi, chỉ là đàn em của Trương Thiên Sơn thôi, nhưng anh lại tự mình tiếp đón, chủ yếu là vì thể hiện sự kính trọng với ông ta. Lâm Hàn sẽ mãi nhớ ơn Trương Thiên Sơn đã đến giúp đỡ anh khi ở thành phố Thiên Kinh.
Còn Tôn Minh thì lại cảm thấy không thỏa đáng, theo lý, Tôn Minh ông ta có cùng cấp bậc với đám người sắp đến, có khi còn cao hơn một chút.
Nhưng Lâm Hàn lại khác, anh chính là người thừa kế nhà họ Lâm, gia chủ tương lai của cả gia tộc. Cho dù là Trương Thiên Sơn đến, theo Tôn Minh thì ông ta cũng không xứng để Lâm Hàn tự mình tiếp đón.
“Cậu Lâm, hay là cậu vào trong chờ đi? Tôi ở đây tiếp đón là được, thế đã đủ cho đối phương mặt mũi rồi”, Tôn Minh do dự nói.
Lâm Hàn nghe vậy lại lắc đầu nói: “Ơn nghĩa với địa vị thì những thứ như mặt mũi không đáng quan trọng đâu. Ông khỏi phải khuyên, lần này tôi sẽ tự mình tiếp đón”.
Tôn Minh thấy khuyên không được Lâm Hàn thì thở dài đầy bất lực, cũng chỉ đành đứng chờ.
Bên cạnh đó, Tôn Minh cũng thầm tò mò về Trương Thiên Sơn, có thể khiến cho Lâm Hàn kính trọng như thế, nhất định là một nhân vật lớn.
Một lát sau, Lâm Hàn và đám người Tôn Minh đã thấy một đoàn xe Hummer chạy tới, mấy chục chiếc nối đuôi nhau thành một hàng, trông rất là hoành tráng.
“Đám người vùng Bắc Đông kia cũng phô trương ghế đấy chứ?”, Tôn Minh hơi kinh ngạc cười nói.
Lâm Hàn cũng khẽ cười gật đầu.
Lúc này, vài vị khách trước cửa sơn trang Thúy Hồ thấy cảnh tượng hoành tráng ấy đều có chút kinh ngạc.
Tại trước cửa sơn trang Thúy Hồ.
“Trời, đâu ra nhiều xe Hummer vậy?”
“Người ngồi bên trong là ai?”
“Chưa nghe nói thành phố Đông Hải mình có một nhân vậy lớn như vậy luôn đó”.
Vài vị khách trước cửa sơn trang Thúy Hồ nhìn thấy đoàn xe Hummer hoành tráng kia thì đều kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng, những người có thể tới sơn trang Thúy Hồ đều không giàu cũng sang, đa số đều mua được xe Hummer. Nhưng mà nhiều xe như vậy thì hoàn toàn quá sức với họ.
Chưa nói tới cái khác, riêng tiền bảo dưỡng một đống xe Hummer đó thôi bọn họ đã không gánh nổi rồi.
Mà lúc này, những chiếc xe Hummer kia đồng loạt dừng lại, người trên xe bước xuống.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt lạnh lùng.
Người đàn ông vừa xuống xe đã nhìn thấy Lâm Hàn đang đứng trước cửa sơn trang Thúy Hồ, ông ta từng xem hình của Lâm Hàn nên nhận ra anh.
Tức thì, ông ta bèn vội đi đến trước mặt Lâm Hàn, hơi khom lưng, kính cẩn chào: “Xin chào cậu Lâm, tôi tên là Tạ Kiến Bình, là người phụ trách mà Đại bàng núi cử tới hợp tác với cậu”.
“Chào ông”, Lâm Hàn vươn tay, giới thiệu: “Người này là Tôn Minh, tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm. Lần hợp tác giữa Hoa Đông chúng tôi và Bắc Đông các ông chủ yếu sẽ do ông ấy bàn bạc với ông”.
“Ồ, xin chào, xin chào”, Tạ Kiến Bình vội vàng bắt tay với Tôn Minh, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Ông ta có nghe về quỹ đầu tư Nhân Phàm, trụ sở chính được đặt ở Hoa Đông, nhưng phạm vi lại bao phủ toàn cầu, nguồn vốn rất hùng mạnh, có sức ảnh hưởng cực kỳ rộng.
Theo sự hiểu biết của Tạ Kiến Bình thì Lâm Hàn rất có tiếng nói ở Hoa Đông, nhưng so với một nhân vật lớn là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm như Tôn Minh, cùng lắm cũng chỉ hơi quen biết hay có địa vị ngang hàng với Tôn Minh mà thôi.
Chỉ là ban nãy, Tạ Kiến Bình rõ ràng thấy trừ lúc Tôn Minh tiến lên bắt tay với mình ra thì ông ta vẫn đứng sau Lâm Hàn nửa bước chân.
Bình thường có lẽ sẽ không chú ý chi tiết nhỏ này, mà có chú ý thì cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng Tạ Kiến Bình làm giàu từ trong vùng xám, tiếp xúc với biết bao nhiêu người, nên đương nhiên hiểu rõ về hành động ấy. Tuy chỉ đứng sau nửa bước chân, nhưng cũng đã đại biểu quan hệ trên dưới, cho thấy Tôn Minh là cấp dưới của Lâm Hàn.
Mà Tôn Minh lại là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm, xã giao với biết bao nhiêu người. Tạ Kiến Bình tin rằng ông ta biết rõ chi tiết nhỏ đó và cũng hiểu được ý nghĩa của hành động đứng sau Lâm Hàn nửa bước chân.