Chương 1128
Đến gần nhìn chính diện, cảnh tượng còn tàn khốc hơn.
Lúc này nhìn Trương Thiên Sơn đã không còn nhận ra là Trương Thiên Sơn nữa, ông ta bị tra tấn không còn là người, trông cực kỳ đáng sợ.
Điều đáng lo hơn là ngực Trương Thiên Sơn vẫn bị dao găm, máu chảy ra liên tục.
“Đại bàng núi…”, La Văn kinh hãi, hoàn toàn không biết phải nói gì.
“Anh Trương”, Lâm Hàn cũng giật mình.
Mà Trương Thiên Sơn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lâm Hàn thì biết cuối cùng mình cũng kiên trì được, cuối cùng cũng đợi được Lâm Hàn, ông ta vui mừng khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, chậm rãi nở nụ cười rồi nhỏ giọng nói: “Chú đến rồi”.
Mặc dù lúc này Trương Thiên Sơn đang cười nhưng vì mặt cũng bị tra tấn nên nụ cười này trông thật đáng sợ.
Lâm Hàn và La Văn đều sửng sốt một lúc, không ngờ bị tra tấn như vậy mà Trương Thiên Sơn vẫn sống, hai người đều vô cùng mừng rỡ.
“Mau liên lạc với nhân viên y tế, gọi nhân viên y tế chuyên nghiệp nhất đến đây cấp cứu!”, Lâm Hàn ra lệnh cho Lâm Phong, tình hình của Trương Thiên Sơn bây giờ cực kỳ tồi tệ, có thể thở được đã là tốt lắm rồi. Lâm Hàn không dám chạm vào Trương Thiên Sơn, càng không dám đưa ông ta đến bệnh viện.
Lâm Phong nghe thấy tiếng hô của Lâm Hàn thì khá là kinh ngạc.
Không ngờ Trương Thiên Sơn bị như vậy rồi mà vẫn chưa chết.
“Vâng!”, Lâm Phong gật đầu, lập tức nhanh chóng gọi cho bệnh viện.
Nhà họ Lâm có mở một bệnh viện ở thành phố Phụng Thiên tỉnh Bắc Đông, trình độ chữa bệnh thuộc top đầu trong các bệnh viện ở Hoa Hạ, là bệnh viện tốt nhất hiện nay. Giờ liên lạc bảo họ đến cấp cứu cho Trương Thiên Sơn may ra còn có một tia hy vọng.
Nhưng Trương Thiên Sơn nghe thấy Lâm Hàn nói vậy lại khẽ lắc đầu, thở dốc nói: “Không cần đâu, không kịp rồi, anh có vài điều muốn nói”.
Lâm Hàn và La Văn sửng sốt, không nói gì, đều ngồi xổm xuống ghé sát vào Trương Thiên Sơn, nghe ông ta dặn dò.
Còn Lâm Phong, đương nhiên không cần Lâm Hàn dặn, ông ta cũng tự giác đi sang bên cạnh gọi cho nhân viên y tế của bệnh viện nhà họ Lâm, để tránh ảnh hưởng tới Trương Thiên Sơn.
Sau khi Lâm Hàn và La Văn ngồi sát xuống gần Trương Thiên Sơn, ông ta mấp máy môi, rồi đứt quãng nói:
“Lần này chắc tôi phải chết rồi, có cứu được hay không, tự tôi hiểu rõ. La Văn, cậu nhớ là sau này phải chung tay cùng La Võ, Uông Nghĩa và toàn bộ những thế lực trung thành với tôi, giúp đỡ Lâm Hàn quản lý vùng xám ở Bắc Đông. Cùng nhau kinh doanh hợp pháp, kiếm món tiền sạch sẽ. Nếu tiếp tục làm ăn phi pháp, sẽ rước lấy tai họa ngập đầu, nhớ chưa?”, Trương Thiên Sơn cố sức nói, cuối cùng gần như là rặn ra từng chữ một.
La Văn nghe xong, không ngừng gật đầu đồng ý nói: “Đại bàng núi, ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt. Ông nhất định phải cố lên, nhân viên y tế sắp tới rồi, vẫn còn cơ hội”.
Trương Thiên Sơn nghe thấy La Văn đồng ý, không đáp mà khó nhọc quay sang nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn thấy ánh mắt ấy của Trương Thiên Sơn thì có chút bất lực gật đầu đồng ý, nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ quản lý thế lực vùng xám ở Bắc Đông thật tốt, tạo một tương lai tươi sáng cho họ”.
Trương Thiên Sơn nghe thấy Lâm Hàn đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó, một chút chấp niệm cuối cùng của Trương Thiên Sơn cũng đã biến mất. Ông ta rốt cuộc không chịu nổi đau đớn trên người, nặng nề nhắm mắt lại.
La Văn và Lâm Hàn chợt sửng sốt.
La Văn vươn tay tới dưới lỗ mũi Trương Thiên Sơn, đã không còn hơi thở nữa, lại giơ tay đặt trên trái tim ông ta, dưới vết máu ướt sũng là cơ thể lạnh như băng.
Trương Thiên Sơn đã ra đi mãi mãi, có thể cố gắng đến lúc này đã là một kỳ tích rồi, theo lý thuyết thì ông ta hẳn đã ra đi từ trước.
“Đại bàng núi, đi rồi”, La Văn chậm chạp nói, mặt mày lạnh lùng không cảm xúc, trông có hơi đáng sợ.
Lâm Hàn nghe thấy vậy, mấp máy miệng, lại không biết nên nói gì.
Mọi cảnh tượng từ khi quen biết Trương Thiên Sơn không ngừng hiện lên trong đầu anh.
Hơn nữa, thực tế anh và Trương Thiên Sơn cũng chỉ mới quen nhau đây thôi.
Lần trước, bởi vì cá cược với Dương Tiêu và bị Khương Thu Nhai chèn ép, Lâm Hàn mới đành phải đi đến thành phố Thiên Kinh đối phó với nhà họ Khương.
Lúc ấy, Lâm Hàn không thể dựa vào nhà họ Lâm nên anh rất nhỏ bé, vì vậy anh mới đi đến thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông để bắt tay với Trương Thiên Sơn.
Nhưng sau khi thấy Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn lại cảm thấy thân thiết như tri kỷ ngay từ lần đầu gặp. Thế nên, chỉ mới vài ngày mà hai người đã quyết định hợp tác, xưng anh gọi em.
Sau đó, ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn cần sự hỗ trợ, Trương Thiên Sơn cũng không chút ngần ngại cử số đông cao thủ đến giúp đỡ anh.
Về sau, Lâm Hàn vội vàng trở về thành phố Đông Hải, rồi đến chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và Đông Hải. Trương Thiên Sơn cũng vì có việc cần giải quyết nên không rảnh tới.
Ban đầu Trương Thiên Sơn còn nói làm xong việc sẽ đến tìm Lâm Hàn uống rượu, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Tính ra, lần Lâm Hàn gặp Trương Thiên Sơn ở thành phố Phụng Thiên là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
La Văn và Lâm Hàn đều im lặng không nhúc nhích lẳng lặng ngồi nhìn Trương Thiên Sơn nằm im ở nơi đó, chẳng nói chẳng rằng.
Lâm Hàn có thể tưởng tượng ra Trương Thiên Sơn đã phải chịu đựng những gì, móng tay bị rút, cả người giăng đầy vết thương, con dao găm vẫn cắm sâu vào trong lồng ngực… Nhiều cực hình đến mức anh không nỡ nhìn tiếp.
Chẳng mấy chốc, Lâm Phong đã dẫn theo nhân viên y tế chạy tới bên cạnh Lâm Hàn.
“Cậu Lâm, cậu tránh ra đi, đây là đội cấp cứu chuyên nghiệp được trang bị máy móc tiên tiến nhất của chúng ta”, Lâm Phong nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lâm Hàn hết sức khó coi liếc Lâm Phong, chậm rãi mở miệng nói: “Không cần, đã không còn kịp rồi”.
Lâm Phong sửng sốt, tức thì hiểu ý của Lâm Hàn. Ông ta có chút không dám tin nhìn Trương Thiên Sơn đang nằm ở kia.
Lúc này, vì đứng gần nên Lâm Phong và đội nhân viên y tế của nhà họ Lâm ở thành phố Phụng Thiên cũng thấy được tình hình của Trương Thiên Sơn, ai nấy đều rùng mình trước cảnh ấy, đây là sự tra tấn mà con người có thể trải qua sao.
Dưới sự tra tấn ấy mà còn cố gắng được đến tận lúc này, lại còn bị một dao đâm vào lồng ngực, cũng vẫn gắng gượng để nhìn thấy Lâm Hàn.
Lâm Hàn chợt hoàn hồn lại.
Ban nãy, Lâm Hàn quá đau buồn trước cái chết của Trương Thiên Sơn nên đã quên mất tên Tạ Kiến An kia.
Nhìn con dao kia thì chắc hẳn Tạ Kiến An chỉ vừa rời đi, vẫn chưa chạy ra khỏi trang viên này.
“Mau phong tỏa toàn bộ trang viên cho tôi, không được để cho Tạ Kiến An hay bất cứ tên nào trong đám liên minh kia chạy thoát”, Lâm Hàn nói.
Giọng điệu của Lâm Hàn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không cảm xúc, nhưng Lâm Phong vẫn nhận ra được anh đang tức giận.