Chương 428
“Chà, Trần Nam hả, lâu rồi không gặp!”
Theo đó là bóng người đàn ông bước tới.
Người này trạc 30 tuổi, mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, trưng ra từng mảng cơ bắp cuồn cuộn. Mà gây chú ý nhất lại chính là hình xăm bò cạp trên má trái của gã ta. Lúc này, gã ta đang nhìn Trần Nam với ánh mắt giễu cợt.
Thạch Tông cũng là người thuộc Vùng Xám, dưới trướng có vài quán karaoke nhỏ, địa vị cũng tương đương ông ta.
Chỉ có điều, hồi trước Trần Nam là đàn em của Lý Vọng Sơn, còn Thạch Tông thì dưới trướng Ngô Xuyên, vì thế đôi bên đã từng xảy ra vài cuộc va chạm.
“Trần Nam, ánh mắt này của mày là sao hả?”
Thạch Tông toét miệng cười: “Mày có thể vào đây thì xem ra đã quy thuận anh Xuyên rồi, dù cho tao và mày có xích mích thì tao cũng không gây sự với mày tại đây đâu. Suy cho cùng, hôm nay cũng là ngày làm lễ kế nhiệm của anh Xuyên, gây sự ở đây thì khác nào chẳng nể mặt anh ấy”.
Nghe thế, Trần Nam mới thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Ngô Xuyên quản lý đàn em rất nghiêm khắc.
“Sao hả, tới dự lễ kế nhiệm của anh Xuyên còn mang theo đàn em nữa à, chẳng lẽ sợ xảy ra chuyện ở đây ư?”
“Hai người này không phải đàn em của tao, một đứa là nhân viên phục của quán bar tao, tên Hà Lộ. Người còn lại là anh em của tao, gọi là Lâm…”, Trần Nam giới thiệu.
Thạch Tông khoát tay, ngắt lời Trần Nam.
Trần Nam cũng đành cười trừ, rồi tò mò hỏi:
“Đương nhiên là có, nhưng phòng tiếp khách số 1 và số 2 cũng không phải nơi mà loại tầng lớp như tao với mày có thể bước vào”, Thạch Tông cười nói.
“Ồ? Nói nghe thử xem”, Trần Nam càng thêm tò mò.
“Còn cỡ như tao với mày, trong tay có mấy cái sản nghiệp nhỏ xíu, đàn em thì vài ba thằng nhãi nhép, thế thì chỉ đủ tư cách ngồi ở phòng số 3 thôi”.
“Còn những nhân vật ngồi ở phòng tiếp khách số 2 thì đều là tầng lớp giữa”, Thạch Tông tiếp tục nói:
“Trong tay nắm ít nhất cũng vài sản nghiệp lớn, ví dụ như hộp đêm, phòng tắm hơi lớn, hoặc sòng bạc các loại. Những người này cũng có ít nhất vài trăm đàn em, tài sản cũng hơn chục triệu tệ, chúng ta vốn dĩ không thể nào so sánh được. Những nhân vật cỡ này mới đủ tầm ngồi ở phòng tiếp khách số 2”.
Thạch Tông nhìn cô ta, cũng không trách cô ta lắm mồm mà giải thích tiếp:
“Đồng thời, cũng là nhân vật được hai người họ công nhận có đóng góp vượt trội, những người đó mới đủ tư cách ngồi ở phòng tiếp khách số 1!”
“Thì ra là như vậy!”
“Suỵt!”
“Lại nói, đúng là trong mắt Ngô Xuyên chúng ta cũng chỉ là một con kiến thôi”.
Nghe thế, Hà Lộ lè lưỡi không dám nói linh tinh nữa.
Lại có thêm một giọng nói vang lên.
Một gã đàn ông đô con từ ngoài đi vào.
Sau lưng gã là hai tên đàn em, một tên nhuộm đầu vàng, tên còn lại thì đầu đỏ.
“Khương béo!”
Người này tên Khương Khang, bởi vì thân hình cao to béo ú, cho nên danh hiệu của gã trong giới Vùng Xám gọi là Khương béo.
Mấu chốt là người này có một mối thù sâu sắc với Trần Nam.
Đợt va chạm đó rất lớn, đã khiến cho mười mấy tên đàn em của Khương béo phải nhập viện. Ngay chính Khương Khang cũng bị Trần Nam chém ba nhát ở tay và sau lưng.
Hai người này chính là kẻ thù không đội trời chung!
Kẻ thù gặp nhau trừng đỏ cả mắt.
“Nửa năm trước, mày đánh 13 người anh em của tao, còn chém tao nhập viện! Hôm nay tao sẽ không để yên cho mày! Xông lên đập nó cho tao!”
“Khương béo! Mày làm gì đó!”
Thạch Tông vội xông lên ôm chặt lấy Khương Khang:
“Lễ kế nhiệm?”, Khương Khang cười nhạt: “Thằng nhãi Ngô Xuyên hỉ mũi còn chưa sạch, cả tuổi đời và lai lịch cũng méo bằng tao, hồi trước chỉ là một thằng côn đồ cắc ké ở khu Bành Hộ thôi, nó có tư cách gì làm đại ca của tao hả!”
“Tóm lại, tao méo phục Ngô Xuyên! Cũng méo nể mặt nó đấy, làm được gì tao?”
“Muốn làm đại ca của tao thì thôi đi, còn muốn thu nhận kẻ thù của tao làm đàn em à! Ngô Xuyên nó là cái thá gì chứ, đầu óc có vấn đề mới quyết định làm mấy loại chuyện này đấy!”