Chương 455
“Anh nhìn biểu cảm cậu ta kìa, còn rất bình tĩnh đó, đúng là diễn như thật, không làm diễn viên uổng ghê đó!”
Tất cả mọi người nhìn Lâm Hàn cười cợt.
“Thưa anh, mời anh nhập mã pin”.
Lâm Hàn nhập mã vào.
Biên lai đi ra từ trong máy POS, đã giao dịch thành công: 1 triệu không trăm 46 ngàn tệ!
“Ơ…”
“Không thể nào, thật sự có nhiều tiền thế á!”
“1 triệu không trăm 46 ngàn tệ lận đấy, có nhập thiếu 2 số không không vậy?”
“Thưa anh, mời anh ký tên ạ”, người phục vụ đưa biên lai và bút xin chữ ký, ánh mắt cô ta có hơi đỏ lên.
Chàng trai này giàu quá đi mất, không biết là người của gia tộc nào, nhà họ Trương hay nhà họ Nghiêm nhỉ?
“Lâm Hàn…”
Khi nhìn thấy tên Lâm Hàn, ánh mắt người phục vụ chợt lóe, dường như ở Kim Lăng không có gia tộc nào họ Lâm cả.
“Chi phí tiêu xài của buổi tối hôm nay đều do cậu Lâm bao hết!”
Người phục vụ cười rồi cao giọng nói với tất cả mọi người.
“Đỉnhhhh!”
Lúc này mọi người đồng loạt hoan hô, nhất là người ở tầng 1, khoa tay múa chân vô cùng hưng phấn.
Có người trả tiền cho họ, không vui mới là lạ đó!
“Chuyện này đủ chứng minh tôi có đủ khả năng đấu giá với cậu chưa?”
“Thằng nhóc này vẫn muốn đấu đến cùng với cậu Thẩm á!”
“Đương nhiên là có!”, dì Trương đứng một bên liền quăng cho Lâm Hàn một nụ cười nịnh hót.
Giá tiền càng cao thì bà ta càng kiếm được nhiều.
Trong mắt Thẩm Xuân Phong dần hiện lên tia tức giận:
“E rằng cậu không biết lai lịch của tôi rồi, tôi là người của nhà họ Thẩm – Hoa Đông, cậu chắc chắn muốn đấu giá với tôi chứ?”
Hai mươi triệu tệ!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ chàng thanh niên này vừa lên tiếng đã đưa ra con số hai mươi triệu.
Mấu chốt là vừa rồi Thẩm Xuân Phong đã tự giới thiệu mình là người nhà họ Thẩm ở Hoa Đông.
Nhưng cậu thanh niên này vẫn bình tĩnh ra giá.
Đây là ngay cả nhà họ Thẩm ở Hoa Đông cũng không để vào mắt!
Ở lầu ba, Hạ Sương nhìn vào Lâm Hàn, trong đôi mắt bình tĩnh xuất hiện một tia bất ngờ.
“Cậu nhóc, cậu chắc chắn muốn nâng giá lên với tôi chứ?”
Trong mắt Thẩm Xuân Phong hiện lên vẻ tức giận.
“Bớt nhảm nhí, ra giá đi”.
Lâm Hàn nhìn Thẩm Xuân Phong với vẻ chế giễu.
Thẩm Xuân Phong tức giận cắn răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu:
“Tôi ra giá bốn mươi triệu tệ! Tôi không tin cậu có thể giàu hơn tôi!”
“Sáu mươi triệu tệ!”
“Tên này khùng rồi!”
“Khoảng 5 triệu tệ là đã có thể ký hợp đồng với Tần Liên rồi, bây giờ còn lên đến sáu mươi triệu tệ!”
“Quá giàu!”
Vẻ mặt Thẩm Xuân Phong trở nên khó coi, gia tộc chỉ đưa cho cậu ta 100 triệu tệ. Nhưng lập nền tảng livestream, chọn và trang trí địa điểm, mời nhân viên kỹ thuật, chi phí băng thông hàng tháng… đã tiêu tốn khoảng 30 triệu tệ.
Bây giờ cậu ta chỉ còn hơn sáu mươi triệu tệ.
“Cậu Hồng, em gái Hạ Sương, có thể cho tôi vay chút tiền không? Khi nào về nhà họ Thẩm, tôi sẽ trả lại ngay”, Thẩm Xuân Phong nhìn Hồng Ngọc và Hạ Sương, nôn nóng nói.
Tiền không phải vấn đề!
Bất kể thế nào, dù là vay tiền cũng phải ký được với Tần Liên!