Chương 256
Trương Xuân thật không ngờ sẽ gặp cậu Lâm ở đây!
Cậu Lâm là ai?
Trương Xuân đương nhiên biết.
Nhà họ Hàn có thể phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay, đằng sau đó đều nhờ vào californium mà Lâm Hàn đã tặng cho.
Vả lại, bối cảnh của chàng trai trẻ này rất đáng sợ, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Ở phòng khách của tổng bộ nhà họ Hàn hôm đó, ngay cả người đứng đầu gia tộc là Hàn Tiếu và Hàn Thiên Thu còn phải quỳ lạy trước mặt cậu ấy!
Quan trọng hơn nữa, bây giờ cậu Lâm là người kiểm soát phía sau của cả nhà họ Hàn!
Cũng là người lãnh đạo trực tiếp Trương Xuân ông!
Mà bây giờ, bệnh viện đa khoa Cảnh sát vũ trang lại muốn đuổi cậu Lâm ra ngoài sao?
Nghĩ tới đây, trong mắt Trương Xuân lộ ra sự lạnh lẽo.
“Ông Trương, ông biết thằng nhóc này hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Xuân, viện trưởng Trần và bác sĩ Chu đều vô cùng nghi hoặc.
“Cậu trai trẻ này là người mà lúc nãy các người nói quấy rối trật tự bệnh viện, muốn đuổi cổ ra ngoài đấy hả?”
Trương Xuân hít sâu, cố gắng áp chế sự kinh hãi trong lòng.
“Đúng vậy, không sai!”
Viện trưởng Trần cười xoà: “Ông Trương, ông đợi một lát, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới ngay! Bảo vệ! Bảo vệ!”
Ông ta lớn tiếng kêu.
“Loạn, loạn rồi!”
Trương Xuân quát, ánh mắt rét lạnh nhìn viện trưởng Trần:
“Viện trưởng Trần, bắt đầu từ bây giờ, thiết bị xạ trị californium của bệnh viện các người, đã bị tôi thu hồi!”
“Cái gì?”
Viện trưởng Trần nghe vậy trợn tròn mắt, bác sĩ Chu cũng há hốc mồm.
Ngay cả người phụ nữ ban nãy cũng sững sờ, không hiểu tại sao tình hình lại xoay ngược chóng mặt như vậy.
“Ông Trương, tại sao lại thu hồi vậy, bệnh viện chúng tôi đâu có làm sai điều gì đâu”, viện trưởng Trần khó hiểu, nói với giọng đầy van nài:
“Ông Trương à, mong ông giơ cao đánh khẽ, tuyệt đối đừng thu hồi lại thiết bị điều trị xạ trị!”
Nếu thu lại thì một năm bệnh viện bọn họ sẽ tổn thất không biết bao nhiêu tiền.
“Tại sao à?”
Trương Xuân cười lạnh, đi đến sau lưng Lâm Hàn, nhìn mọi người, quát:
“Bởi vì các người xấc xược!”
“Vì các người có mắt như mù!”
“Vì mấy người mắt chó khinh người!”
“Cũng không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao, các người thế mà đuổi cậu Lâm ra khỏi bệnh viện, sao không thử chiếu cái mặt mình dưới đống nước tiểu xem bản thân là cái thá gì, lại dám cả gan nói ra những lời xấc láo đó!”
Trương Xuân nói xong, quay sang nhìn Lâm Hàn, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị và kính cẩn, ông ta trầm giọng mở miệng:
“Cậu Lâm, cậu chớ nên tức giận, giờ tôi sẽ lập tức lấy lại thiết bị xạ trị. Nếu cậu có nhu cầu, chúng tôi sẽ sắp xếp cậu đến bệnh viện khác, ở đó, bên tôi cũng có thiết bị ấy”.
“Cậu… Cậu Lâm?”
Nghe thấy cái xưng hô đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Lẽ nào tên nhóc kia có lai lịch gì à?”
Thấy vẻ mặt Trương Xuân đầy cung kính, con ngươi viện trưởng Trần co lại, trong lòng dậy sóng.
Sự cung kính ấy là phát ra từ trong tâm khảm.
Là của một người có địa vị thấp đối với người có địa vị cao.
Viện trưởng Trần nghĩ mãi không ra, tên nhóc kia có lai lịch gì mà tại sao lại khiến Trương Xuân cung kính như vậy.
Mà lúc này, sắc mặt của bác sĩ Chu cũng vô cùng khó coi, sống lưng lạnh toát, cảm giác mình đã đá phải ván sắt rồi.
Ai mà ngờ, chàng trai trông rất bình thường kia lại có thân phận khủng bố thế chứ?