Chương 489
“Một tiếng là tôi đã học xong bài đó rồi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Còn về chuyện anh nói tôi chỉ biết đàn một bài ‘Childhood memory’ là vô căn cứ”.
“Khá đơn giản?”
Trần Thông, Khúc Hà và Tống Thanh nghe thấy thế thì đều ngẩn người.
“Ha ha ha, Lâm Hàn, cậu đùa tôi đó hả! Ngay cả bằng ghi-ta cậu cũng không có mà còn nói bài đó chỉ là một bài khá đơn giản á!”
“Lâm Hàn, cậu nói khoác mà không biết ngượng hả? Nếu trình độ đánh đàn cậu giỏi thế, thì đã không trở thành một người thầy mà ngay cả bằng cũng không có rồi!”, Khúc Hà khinh thường nhìn Lâm Hàn.
“Từ lúc anh ta ăn quỵt tận 60 ngàn tệ là đã biết rồi! Vì mặt mũi, chẳng thiết tha gì hết!”
Mấy cô giáo khác cũng cười nhạo nhìn anh.
“Hử? Lâm Hàn làm gì vậy? Không lẽ cậu định đàn để chứng minh chính mình à!”
Trần Thông sửng sốt, chợt phá lên cười nói:
“Quan trọng hơn, ông chủ Tống của chúng tôi là cấp chín, cậu đàn trước mặt anh ấy xem như múa rìu qua mắt thợ đó!”
Mà lúc này, Lâm Hàn đã ôm ghi-ta vào trong ngực.
Tống Thanh tò mò nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lập lòe, nhưng không mở miệng nói chuyện.
“Lâm Hàn, anh có thể bỏ đàn xuống rồi cút đi được không? Đừng bêu xấu nữa ok?”, Khúc Hà có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt đầy vẻ chán ghét:
Lâm Hàn không nói gì, cả người thả lỏng lại, suy nghĩ bay về phương xa.
Ngón tay anh bắt đầu gảy.
Giai điệu ấy buồn bã vấn vương một cách kỳ lạ, rồi lại hơi đượm chút buông thả tất cả… khiến lòng người nghe chợt trào dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Đây là… Bài ‘Hotel California’ ở trình cấp mười!”
Bài hát đó là ca khúc nổi tiếng chấn động nước Mỹ của ban nhạc Eagles ở thế kỷ trước, muốn đàn nó, cực kỳ khó.
Quãng tám, hợp âm tách, tremolo…
Quan trọng hơn là đàn bài này có trình độ điêu luyện thôi chưa đủ, mà còn phải có tình cảm nữa!
Không đưa tình cảm vào bản nhạc thì nó sẽ chẳng có linh hồn!
“Đây là Hotel California?”
“Lâm Hàn, cậu điên rồi à? Bài Hotel California chỉ có trình cấp mười mới đàn được, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu mà biết đàn sao?”
“Tên nhóc này đến giờ rồi còn làm màu nữa!”
Khúc Hà và mấy cô giáo khác đều chế giễu anh.
Giai điệu ấy như có sức hút kỳ lạ len lỏi vào sâu trong tâm khảm mọi người.
Cùng lúc đó, những học sinh trong trung tâm cũng ngây ngẩn cả người.
Ráng đỏ của mặt trời chiều trên con đường quốc lộ chốn sa mạc.
Một chàng trai ngậm điếu thuốc lá lái chiếc Cadillac cổ chạy bon bon trên đường, làn gió thổi tung mái tóc rối bời…
Đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng mỗi người.
Đám Tống Thanh ai cũng đứng im, nhắm mắt lại, cả người chìm đắm trong giai điệu bên tai.
“Ai đàn vậy!”
Bọn học sinh trong các phòng học phấn khích sôi nổi bàn tán.
“Đây… Đây là ca khúc kinh điển gì vậy! Trên thế giới vậy mà lại có người đàn được nó một cách dạt dào tình cảm như vậy!”
Khúc Hà mở mắt ra, lòng dậy sóng.
Trần Thông cũng mở mắt ra, phát hiện ban nãy mình vậy mà lại đắm chìm trong giai điệu của Lâm Hàn không thể thoát ra được.
“Mình… mình thế mà lại cảm thán trước trình độ đánh ghi-ta của tên nghèo kiết xác kia, hơn nữa còn say mê nó nữa chứ”.
Bên ngoài phòng học bu kín học sinh đang sôi nổi bàn tán, đương nhiên Tạ Huyên cũng có mặt trong đó.
Bọn họ đều là nghe thấy ‘Hotel California’ mới chạy đến trước cửa phòng họp.
Có người thấy trong tay Lâm Hàn đang cầm một cây đàn ghi-ta điện.
“Chắc chắn là thầy Lâm rồi!”
“Giấu kỹ ghê luôn!”