Chương 73: Có phải anh thất vọng lắm không?
“Lâm Hàn, trước đây tôi thường xuyên chế nhạo anh, bây giờ anh nhìn thấy tôi bẽ mặt, có phải rất vui không?”, Chu Nhã Thiến lại nói.
“Nhã Thiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Vĩnh Phú đã làm gì cậu rồi?”, Dương Lệ hỏi: “Hai hôm trước hai người các cậu vẫn còn yêu đương vui vẻ mà?”
“Lý Vĩnh Phú đó là một tên cặn bã!”
“Chu Nhã Thiến tức đến nghiến răng: “Lúc trước tớ bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta lừa gạt, cứ nghĩ anh ta thật lòng yêu thương tớ nên tớ đã trao thân cho anh ta”.
“Hả?”
Dương Lệ trợn mắt: “Nhã Thiến, cậu…”
Dương Lệ là một người phụ nữ hơi bảo thủ, theo quan điểm của cô, việc đó phải để sau khi kết hôn mới phát sinh.
Chu Nhã Thiến mắt đỏ hoe, cầm chai whisky lên tu một hơi rồi nói:
“Trời ơi, tớ đã bị lừa”.
“Tối hôm đó, Lý Vĩnh Phú nói với tớ, chỉ cần tớ cho anh ta thì sẽ dẫn tớ về ra mắt bố anh ta rồi sau đó đính hôn với tớ”.
“Nếu thế thì tớ có thể cưới được một người chồng giàu có rồi, tiểu Lệ, cậu cũng biết đấy, lấy được một người giàu có vẫn luôn là mong ước của tớ, vì thế tớ đã đồng ý”.
“Ngày hôm sau, Lý Vĩnh Phú giữ đúng lời hứa, dẫn tớ đến nhà anh ta, gặp Lý Xuân Sinh”.
“Ai biết được…”
Nói đến đây, Chu Nhã Thiến lại khóc.
Dương Lệ nhanh chóng an ủi, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Chu Nhã Thiến.
“Ai biết được Lý Xuân Sinh nói không để cho tớ bước vào nhà họ Lý, nói khoảng cách giữa tớ và Lý Vĩnh Phú quá lớn. Con trai ông ta chắc chắn phải lấy một tiểu thư nhà giàu có”.
Tiếng khóc của Chu Nhã Thiến càng lớn:
“Điều càng làm tớ đau lòng hơn là Lý Vĩnh Phú nói với tớ, bố anh ta phản đối thì anh ta cũng không có cách nào khác, không thể kết hôn với tớ… Huhuhu!”
“Lâm Hàn, mong ước lấy nhà giàu của tôi tan tành rồi, có phải anh rất vui không?”, Chu Nhã Thiến ngẩng đầu và nhìn Lâm Hàn.
“Cô lấy hay không lấy nhà giàu thì liên quan gì đến tôi?”, Lâm Hàn trợn tròn mắt.
“Hừ, anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì!”
Chu Nhã Thiến hừ lạnh: “Lúc trước tôi thường chế nhạo anh, coi thường anh, trong lòng anh hận tôi, chỉ là không thể hiện ra mặt thôi!”
“Nếu giấc mơ lấy nhà giàu của tôi thành hiện thực, anh chắc chắn rất ghen tỵ và khó chịu. Nhưng bây giờ mong ước của tôi tan thành mây khói rồi, trong lòng anh không biết vui đến mức nào!”
Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười nói chuyện với Chu Nhã Thiến.
“Nhã Thiến, chúng ta quay về đi, ngoài bờ sông gió to, dễ bị cảm lắm!”, Dương Lệ muốn kéo Chu Nhã Thiến lên.
“Không đi, để tớ khóc một lúc!”
Chu Nhã Thiến vùng vẫy: “Tiểu Lệ, cậu không biết trong lòng tớ khó chịu như thế nào đâu, tớ cứ tưởng rằng Lý Vĩnh Phú là người tốt, nhưng không ngờ rằng anh ta lại là tên cặn bã, chỉ biết dùng lời đường mật lừa tớ!”
Lần này, Chu Nhã Thiến mất cả chì lẫn chài.
“Không sao đâu Nhã Thiến, đàn ông tốt còn nhiều, chỉ cần cậu kiên nhẫn và không vội vàng thì chắc chắn cậu sẽ giống như tớ, tìm được người đàn ông tốt.”, Dương Lệ an ủi nói.
Trong lòng cô, Lâm Hàn chính là hình tượng người đàn ông hoàn hảo, tốt đẹp.
“Ý cậu là, Lâm Hàn là một người đàn ông tốt?”
Châu Nhã Thiến sửng sốt: “Tiểu Lệ, cậu đang an ủi tớ hay nguyền rủa tớ? Cho dù đàn ông trên thế giới này chết hết rồi thì tớ cũng không bao giờ tìm người như Lâm Hàn!”
“Haiz”.
Dương Lệ biết Chu Nhã Thiến có thành kiến sâu sắc với Lâm Hàn.
Lúc này, điện thoại của Chu Nhã Thiến bất ngờ đổ chuông.
“Lý Vĩnh Phú gọi…”
Nhìn thấy dãy số, Chu Nhã Thiến có chút bất ngờ, trong mắt hiện lên vẻ oán hận: “Tên cặn bã này gọi điện vào lúc này làm gì!”
Tuy rằng tức giận nhưng Chu Nhã Thiến vẫn nghe điện thoại.
Chỉ cần vẫn còn giữ quan hệ với Lý Vĩnh Phú thì giấc mơ lấy nhà giàu vẫn còn chút hy vọng.
“Alo, Nhã Thiến, anh xin lỗi, anh sai rồi”.
Chu Nhã Thiến vừa bắt máy, tiếng nói của Lý Vĩnh Phú truyền đến, vừa mở miệng là anh ta nói xin lỗi.
“Anh không sai, là em sai, là em ngốc nên mới tin lời đường mật của anh”, Chu Nhã Thiến lạnh lùng nói.
“Nhã Thiến, anh xin lỗi”, Lý Vĩnh Phú nói: “Anh vừa mới xin bố anh, ông ấy đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi, nhưng mà phải xem xét một, hai tháng nữa mới được đính hôn”.
“Sao cơ?”
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, cô ta tưởng mình nghe nhầm, vui mừng hỏi:
“Thật không? Vĩnh Phú, ý anh là bác trai đồng ý chuyện kết hôn của chúng ta rồi?”
“Đúng rồi! Hay là để bố anh nói chuyện với em?”
“Vâng vâng vâng!”
Chu Nhã Thiến run lên vì phấn khích.
“Ừ, Nhã Thiến à, những lời bác nói lúc trước có chút khó nghe, bác xin lỗi cháu”, trong điện thoại truyền đến tiếng nói của người đàn ông trung niên.
“Bác cũng cảm thấy cháu rất được, nếu như cháu và Vĩnh Phú có thể sống cùng nhau hai tháng thì bác sẽ để hai đứa đính hôn.
“Vâng ạ! Cháu biết rồi, bác ơi, cháu chắc chắn sẽ làm tốt!”
Chu Nhã Thiến vội vàng nói.
Cúp điện thoại, Chu Nhã Thiến lau đi nước mắt, cô ta có cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Vừa mới vì chuyện kết hôn mà đau lòng tuyệt vọng đến nỗi muốn nhảy xuống sông tự sát, bỗng nhiên Lý Xuân Sinh lại đồng ý?
Cô ta cảm thấy mình bỗng chốc từ địa ngục bay lên thiên đàng.
“Lâm Hàn, để anh thất vọng rồi!”
Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn: “Lý Xuân Sinh lại đồng ý chuyện cưới xin của tôi rồi, chỉ cần tôi làm tốt là có thể bước vào cửa nhà giàu rồi. Đợi mười mấy năm nữa khi Lý Xuân Sinh chết thì tất cả gia sản sẽ thuộc về tôi”.
“Lâm Hàn, có phải bây giờ anh rất thất vọng, rất khó chịu?”
“Nếu như cô không muốn nhảy sông nữa thì mau về nhà đi , không thì vợ tôi vẫn còn muốn ở bên cô, gió lớn như vậy, tôi không muốn vợ tôi bị ốm đâu”, Lâm Hàn nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Hừ, trong lòng anh chắc chắn không dễ chịu!”, Chu Nhã Thiến hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Hàn không thèm phí lời, kéo Dương Lệ lên: “Bà xã, chúng ta về nhà thôi”.
…
Cùng lúc đó, tại một văn phòng làm việc ở thành phố Đông Hải.
“Bố ơi, Nhã Thiến cúp điện thoại rồi”.
Lý Vĩnh Phú bỏ điên thoại xuống.
Ngồi trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng vàng, mặc vest, trán hơi hói nhưng toàn thân lại toát ra khí chất ngời ngời.
Người này chính là bố của Lý Vĩnh Phú, một trong những ông trùm bất động sản ở thành phố Đông Hải, Lý Xuân Sinh.
Ngồi bên kia sô pha là một người đàn ông bụng bia, cổ tay quấn băng, nhìn tướng mạo thì chính là Phùng Thạch.
“Chậc chậc, Vĩnh Phú rất hiểu chuyện”.
Phùng Thạch cười khà khà: “Hôm đó ở Disneyland, tôi đã thích Chu Nhã Thiến đó rồi. Hai ngày nữa hãy đưa cô ta lên giường của tôi thì việc hợp tác của chúng ta sẽ thành công Lý Xuân Sinh ạ”.
Lý Xuân Sinh gật đầu: “Phùng Thạch, với thân phận của ông thì bên cạnh chẳng thiếu phụ nữ, tại sao nhất định phải là Chu Nhã Thiến?”
“Tôi đã đuổi cô ta đi rồi, loại phụ nữ xinh đẹp lẳng lơ mà mơ tưởng bước vào nhà họ Lý chúng tôi. Đúng là nằm mơ! Vừa nhìn thấy cô ta là tôi đã biết trong lòng cô ta nghĩ gì!”
“Nếu không phải vì ông thì tôi không bao giờ hạ mình xin lỗi một người phụ nữ”.
Phùng Thạch cười nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo hôm đó tôi lại thích cô ta rồi. Nhưng mà phải cảm ơn Vĩnh Phú, nếu không có Vĩnh Phú thì không dễ xử lý người phụ nữ này”.
“Chú Thạch, đây là việc cháu nên làm, còn Chu Nhã Thiến đối với cháu chỉ là một món đồ chơi”, Lý Vĩnh Phú nhanh chóng nói:
“Cứ tưởng cô ta là nữ thần nhưng theo đuổi được rồi thì thấy cô ta cũng chỉ đến thế mà thôi”.