Chương 465
“Dựa vào địa vị nhà họ Thẩm của ông, muốn diệt trừ hai nhà kia, có gì khó khăn sao?”, Lâm Hàn chất vấn.
Thẩm Hoài Xuân thành thật nói: “Hai nhà đó đều có địa vị sánh ngang với nhà họ Thẩm chúng tôi, chỉ dựa vào một mình nhà họ Thẩm chúng tôi, muốn khiến một thế gia sụp đổ thật sự rất khó”.
“Trừ khi bắt tay với nhà họ Hạ ở Chiết Giang, có điều cho dù nhà họ Hạ đồng ý hợp tác thì việc tiêu diệt hai nhà kia cũng rất khó khăn”
Giọng của Thẩm Hoài Xuân trở nên nghiêm trọng:
“Cậu Lâm, nhà họ Hồng và nhà họ Hoàng đều đã tồn tại hơn trăm năm, đặc biệt là nhà họ Hồng, gia tộc này phải nói ngược về thời Hậu Thanh. Tổ tiên của nhà họ Hồng là họ hàng của thiên vương Thái Bình Thiên Quốc Hồng Tú Toàn, sau khi Hồng Tú Toàn tham gia hoạt động trong Thái Bình Thiên Quốc, đánh chiếm hơn trăm thành phố, nuốt trọn phần lớn Hoa Hạ, trở thành thế lực vô cùng vững chắc”.
Mí mắt Lâm Hàn khẽ giật giật, không ngờ lai lịch nhà họ Hồng ở Kim Lăng lại sâu xa như vậy.
“Sau khi tổ tiên nhà họ Hồng tham gia cuộc nổi loạn của Hồng Tú Toàn, bản thân cũng đã cướp đoạt được không ít vàng bạc châu báu cùng đồ cổ của các thành phố”, Thẩm Hoài Xuân nói tiếp:
“Đồng thời, ông ta còn hiến tặng cho nhà nước một số cổ vật từ đó giành được sự quan tâm, ưu đãi của các cơ quan hành chính, từ đây không ít con em nhà họ Hồng bước lên con đường làm quan, hơn nữa còn vô cùng thuận buồm xuôi gió”.
“Nói chung, trong giới kinh doanh, bởi vì tích lũy ban đầu đã hoàn thành sớm hơn nên hiện tại toàn bộ Kim Lăng, phần lớn xí nghiệp, công ty bất động sản, ngân hàng … nhà họ Hồng đều nắm giữ cổ phần, thậm chí còn lan tràn sang các thành phố xung quanh như Đan Đồ và Dương Châu. ”
“Giới chính trị là nền tảng cho địa vị hiện tại của nhà họ Hồng. Vài thành viên cấp cao của nhà họ đều là nhân vật quan trọng trong giới quan trường của tỉnh Tô, và đều nắm trong tay quyền lực rất lớn”.
“Do đó cậu Lâm à, muốn lật đổ nhà họ Hồng là rất khó khăn”.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Hồng thế nhưng là một trong ba thế gia lớn của Hoa Đông.
Toàn bộ Hoa Đông, năm tỉnh lớn, nhà họ Hồng có thể ngự trị ở vị trí gia tộc đứng đầu, nếu không có bối cảnh và thực lực nhất định, thì không thể đứng trên cao như vậy.
“Là như thế nào?”, Lâm Hàn hiếu kỳ hỏi.
“Chỉ cần có thể mời người đứng đầu nhà họ Lâm ra tay, một nhà họ Hồng nhỏ bé không có gì đáng ngại. Dù sao thực lực của ông ấy cũng có thể ảnh hưởng tới nền kinh tế toàn cầu, ngay cả những trâm anh thế phiệt ở thành phố Thiên Kinh kia cũng phải cúi đầu trước nhà họ Lâm”, Thẩm Hoài Xuân cười nói.
“Phải biết rằng, nhà họ Lâm đứng sau cậu có thể sánh ngang với hoàng gia Anh, gia tộc Abe của Tịch Quốc, gia tộc Rothschild, gia tộc Rockefeller và những gia tộc hàng đầu khác trên thế giới, địa vị ngang nhau. Một nhà họ Hồng nhỏ nhoi, trước mặt nhà họ Lâm căn bản không tính là gì”.
“Một câu nói của Lâm gia chủ, có thể khiến nhà họ Hồng vĩnh viễn biến mất”.
Thứ hai, bố của Lâm Hàn- Lâm Thiên Tiếu là người cẩn trọng, hơn nữa còn là một doanh nhân thuần túy, ngay cả khi mời ông động thủ, nếu điều kiện tiền đề không thể đáp ứng đầy đủ lợi ích thì chưa hẳn ông đã đồng ý, nhiều nhất cũng chỉ là khiến nhà họ Hồng và nhà họ Hoàng xin lỗi anh.
“Như thế này đi, ông thu thập một số thông tin về các gia tộc, sau đó gửi lại cho tôi, tôi sẽ tự mình xem xét bước tiếp theo”.
“Được!”
Thẩm Hoài Xuân gật đầu, lại nói: “Đúng rồi cậu Lâm, nhà họ Thẩm chúng tôi cũng có một vài sản nghiệp ở Kim Lăng, một lúc nữa tôi sẽ báo cho quản lý của những nơi đó về việc cậu đã đến Kim Lăng. Đến lúc đó, nếu cậu có việc cần nhờ đến họ thì cứ việc phân phó”.
“Chỉ cần thông báo cho những quản lý kia thôi, còn về phần Thẩm Xuân Phong, đừng nói cho anh ta biết”, Lâm Hàn đáp.
Ở trên thuyền Túy Hồng, anh cùng Thẩm Xuân Phong có chút xung đột, bởi vậy anh không muốn gặp lại tên công tử bột này, cũng không muốn cùng anh ta giao du.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Thẩm Hoài Xuân không hỏi nhiều.
6 giờ tối, Tần Liên tắt livestream.
“Livestream cả buổi chiều cảm thấy thế nào?”, Lâm Hàn cười hỏi.
Tần Liên thu dọn trang bị xong cười nói, trên mặt cô còn vương chút mệt nhọc.
“Vậy cô đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lúc rồi ăn cơm đi”, Lâm Hàn nói.
Ánh mắt Tần Liên lóe lên, liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, trai đơn gái chiếc cùng phòng lại kêu cô đi tắm khiến cô có chút xấu hổ.
Nhưng cậu Lâm dường như cũng không phải là người xấu.
Một lúc sau, tiếng nước rơi tí tách truyền tới.
Điện thoại di động của Lâm Hàn lúc này vang lên tiếng thông báo tin nhắn wechat được gửi từ Lý Minh- trưởng phòng tài chính.