Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 217

Charles ho sặc sụa, nhìn Lâm Hàn với vẻ kinh ngạc khó tin:

“Mày có biết tao là du học sinh không? Ở Hoa Hạ, tao được hưởng rất nhiều ưu đãi đó!”

“Mày đánh tao thì chính là làm mất đi hình tượng của người Hoa Hạ!”

“Mày đã gây tổn hại đến tình cảm hữu nghị giữa Châu Phi và Hoa Hạ!”

“Ôi chúa ơi! Mày sẽ phải hối hận và chịu trách nhiệm cho hành động của mình! Tao muốn báo cảnh sát bắt mày, để mày ngồi tù chung thân!”

Lâm Hàn trợn mắt khinh thường, chẳng thèm để ý đến mấy câu đe dọa đó của Charles.

“Nếu mày đến đây du học với thái độ muốn học tập và hiểu biết thêm về nền văn hóa Hoa Hạ thì tao có thể nói là đất nước này hoan nghênh mày”.

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Charles: “Nhưng nếu mày đến với thái độ đùa giỡn con gái Hoa Hạ, ra vẻ ta đây là người nước ngoài, phải cao hơn người khác một bậc. Vậy thì ngại quá, đất nước này, thật sự không chào đón loại như mày, chỉ có thể mời mày cút khỏi đây”.

“Nhóc con, mày cho rằng mình là ai! Mà dám nói như vậy? Lẽ nào mày có quyền gì trong tay à!”

Trên gương mặt Hạ Tiến Trung lập tức hiện lên vẻ chế giễu: “Đây là chuyện của ngành giáo dục bọn tôi, liên quan quái gì đến thằng ăn không ngồi rồi như cậu? Chẳng lẽ cậu còn tưởng rằng mình là ông lớn trong ngành giáo dục hả?”

“Hừ, nhóc con, ban nãy cậu đánh tôi cũng thôi đi, đã thế giờ còn đánh bị thương du học sinh trường tôi! Đúng là muốn chết mà! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!”

Hạ Tiến Trung hét lên.

“Đánh ông?”

Lâm Hàn ngẩn ra: “Vừa nãy, tôi chỉ ném tờ đơn xin làm đôi bạn cùng tiến lên mặt ông, vậy mà cũng gọi là đánh à? Đó đâu tính đánh, nhiều nhất coi như hơi vô lễ thôi. Chủ nhiệm Hạ à, ông dù gì cũng là giáo viên, chắc phải hiểu nghĩa của từ đánh chứ nhỉ!”

Lâm Hàn nói xong, toát miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh, bóp tay kêu răng rắc:

“Nếu không hiểu, tôi đây sẽ dạy cho ông thế nào là đánh đập!”

“Cậu… Cậu muốn làm gì?”

Hạ Tiến Trung bị Lâm Hàn nhìn chằm chằm giật bắn người, không ngừng lùi về sau, mặt mày tràn ngập sợ hãi.

Ngay cả Charles cũng không chịu nổi một đấm của cậu ta.

Nếu mà ra tay thì ông ta hoàn toàn không phải đối thủ.

Nhưng ông ta vừa lùi ra sau một bước đã bị Lâm Hàn túm lấy áo kéo lại.

“Tôi cho ông xem, cái gì mới gọi là đánh đập!”

Lâm Hàn dứt lời bèn giơ nắm tay lên, đấm lên mặt Hạ Tiến Trung.

Bốp bốp bốp!

Từng tiếng trầm đục không ngừng vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Hạ Tiến Trung.

“Ối ối, đừng đánh!”

“Đau chết tôi rồi!”

“Đừng đánh nữa!”

Từ Dung sợ tới mức mặt mày tái mét, không ngờ thầy chủ nhiệm lúc nào cũng ra vẻ ta đây, hống hách với người khác lại có ngày thảm như vậy.

Gương mặt đầy máu, liên tục xin tha.

Mà cảnh ấy, nhìn có hơi đáng thương đó, nhưng lại hơi… Đã!

Chưa tới 2 phút sau, Lâm Hàn thả Hạ Tiếng Trung ra, vỗ vỗ tay nói:

“Giờ chắc ông biết cái gì là đánh đập rồi chứ nhỉ!”

Lúc này, cả khuôn mặt của Hạ Tiến Trung máu me be bét, con ngươi lồi ra, mặt mũi bầm dập, không thành hình người.

Tinh tinh tinh…

Lúc này, điện thoại Lâm Hàn bỗng dưng đổ chuông.

“Alo, cậu Lâm à, tôi đã tới đại học tài chính kinh tế rồi”, Lâm Hàn vừa nhấn nghe thì giọng nói đầy cung kính của Ngô Hùng – ông lớn trong ngành giáo dục truyền tới.

“Đến văn phòng chủ nhiệm đi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Muốn giải quyết triệt để vấn đề bằng tốt nghiệp đại học của Từ Dung và chính sách đôi bạn cùng tiến, còn phải dựa vào Ngô Hùng.

Có lẽ đợi cho Hạ Tiến Trung nhìn thấy Ngô Hùng, thì sự việc mới dễ giải quyết.

Một chủ nhiệm nho nhỏ, có thể không nghe theo lời của giám đốc ngành giáo dục sao?

Chưa tới 5 phút, một người đàn ông trung niên đã vội vàng chạy vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK