Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 954

Bởi vì chút chuyện nhỏ này mà hai ngày nay Triệu Tứ Hải đã bị mắng vô số lần.

Mấy lần đầu, quản lý còn nghĩ rằng anh ta căng thẳng nên không thể hiện ra mặt, chỉ nhắc nhở Triệu Tứ Hải vài câu, bảo anh ta cẩn thận chú ý nhiều hơn.

Nhưng mấy lần sau, Triệu Tứ Hải vẫn năm lần bảy lượt mắc lỗi, quản lý cũng không nể nang gì mà mở miệng chửi thẳng mặt.

Trong văn phòng này, có hơn hai mươi người thực tập, và Triệu Tứ Hải là người duy nhất bị chửi.

Đối với những người khác, tuy sắc mặt quản lý cũng không mấy tốt, vẫn lạnh như tiền, nhưng không đến mức chửi ầm lên như vậy.

Lúc này, mấy người thực tập khác thấy Triệu Tứ Hải lại bị chửi, đều quay sang nhìn, rồi xì xào bàn tán, cảm thấy anh ta thật buồn cười.

“Anh ta cũng lớn tuổi mà sao ngay cả phần mềm máy tính cũng không biết dùng vậy?”

“Cái gì cũng không biết mà dám tới quỹ đầu tư Nhân Phàm ư?”

“Trước kia chắc chắn là ăn không ngồi rồi ở công ty nào đó, kết quả bị đá”.

“Loại người như thế, sau khi kết thúc kì thực tập nhất định sẽ bị đá, công ty Nhân Phàm không giống mấy công ty khác đâu”.

“Đúng vậy, người không có năng lực là không thể nào lăn lộn trong đây được”.

Triệu Tứ Hải nghe thấy tiếng bàn tán của đồng nghiệp xung quanh, tâm trạng lại càng khó chịu. Nghĩ đến trước đây, khi còn ở công ty bất động sản được Phùng Thạch tin dùng, có ai dám nói xấu anh ta một câu? Có ai mà thấy Triệu Tứ Hải không mặt mày tươi rói? Thậm chí, lúc trước suýt nữa anh ta còn được tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương đó.

Triệu Tứ Hải nghẹn một bụng tức trong lòng, nhưng lại không có cách nào. Trước đây, ngoài nịnh bợ ra thì anh ta chẳng có năng lực nào khác.

Mà giờ ở trong công ty Nhân Phàm này, nịnh bợ hoàn toàn vô dụng. Ngày đầu tiên Triệu Tứ Hải tới, anh ta cũng đã thử, nhưng sau cùng quản lý chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Ngay lúc ấy, Triệu Tứ Hải đã hiểu được, nịnh bợ trong công ty Nhân Phàm này là hoàn toàn không có tác dụng, phải dựa vào năng lực của bản thân.

“Mau làm lại rồi đưa đến phòng làm việc của tôi, không làm xong thì không được về”.

Quản lý tức giận nói xong bèn lập tức rời đi.

Triệu Tứ Hải nghe vậy, chỉ đành cầm lấy bảng biểu ấy rồi ngồi xuống làm lại thêm lần nữa.

Lúc này, những nhân viên còn lại đã về hết, tốp ba tốp năm trò chuyện rời đi, cả văn phòng chỉ còn lại một mình Triệu Tứ Hải.

Làm đến lúc trời tối mịt, sửa lại bốn năm lần, cuối cùng Triệu Tứ Hải mới làm xong cái bảng biểu đơn giản này giao cho quản lý, bị ông ta chửi cho một trận, rồi mới tan làm, rời khỏi công ty.

Vừa bước ra khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải đã thở dài một hơi đầy bất lực.

Nhưng anh ta cũng hiểu được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi công ty, không thể níu kéo được nữa và sắp phải thất nghiệp.

Triệu Tứ Hải nghĩ vậy bèn không nhịn được vội vàng gọi cho Dương Duyệt.

“Alo, ông xã à, hôm nay làm việc thế nào?”, Dương Duyệt nhận được điện thoại của Triệu Tứ hải liền hỏi.

Triệu Tứ Hải thở dài nói: “Anh vừa mới tan làm, vì không làm tốt một cái bảng biểu mà bị chửi cho một trận, sửa đến giờ mới tan ca nè. Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói có được một chức vị tốt, chỉ là ở lại quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi đã là điều không tưởng rồi. Anh chắc chắn sẽ bị sa thải”.

Dương Duyệt ở đầu bên kia nghe vậy cũng thời dài, có chút bất lực với chồng mình. Tất nhiên là cô ta biết rõ về năng lực của anh ta.

Năng lực làm việc thì gần như chẳng có, chỉ biết nịnh bợ. Nhưng ở công ty Nhân Phàm, nịnh bợ là vô dụng, có thể còn khiến cho cấp trên phản cảm. Dù sao, Nhân Phàm quản lý cực kỳ nghiêm khắc đối với những trường hợp chỉ biết nịnh bợ và lạm dụng chức quyền. Một khi bị phát hiện, thì tuyệt đối sẽ không tha thứ. Đám ban lãnh đạo kia hoàn toàn chẳng dám vi phạm.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu anh lại thất nghiệp, chúng ta sẽ không có tiền tiêu đâu”, Dương Duyệt rầu rĩ nói.

“Hay là lại gọi bố em, chúng ta đi cầu xin Dương Lệ thêm lần nữa”, Triệu Tứ Hải nói với vẻ bất lực.

“Hả? Còn đi năn nỉ nó à, vậy thì mất mặt lắm”, Dương Duyệt có hơi không tình nguyện.

Nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến, nếu giờ không đi cầu xin Dương Lệ, về sau Triệu Tứ Hải bị sa thải thì cũng mất mặt thôi. Còn không bằng giờ đi luôn, ít nhất có thể làm con bé giúp đỡ được ở lại trong công ty.

Tức thì, cả hai cùng bàn bạc tốt rồi cúp máy, Dương Duyệt cấp tốc liên lạc với Dương Cảnh Đào, hẹn ông ấy tối đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn ăn cơm.

Dương Cảnh Đào nghe vậy, cũng không muốn đi lắm, dù sao ông ta cũng ghét Lâm Hàn, nhưng giờ lại không có lý do gì hạch họe cậu ta. Chỉ là, Dương Duyệt cứ năn nỉ mãi, ông ta đành phải đồng ý rồi gọi cho Dương Lệ.

“Ơ? Bố và anh chị muốn tới ăn cơm ạ? Vâng vâng, đương nhiên là hoan nghênh rồi. Vậy mọi người mau tới đi, con bảo dì Hà chuẩn bị thêm vài món ăn ngon”, Dương Lệ nói xong bèn cúp điện thoại, rồi cảm thấy hơi khó hiểu. Bình thường, đám Dương Cảnh Đào đến đây ăn cơm đều là có chuyện mới tới, hai ngày trước mới ăn chung với nhau, sao hôm nay lại đến nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK