Chương 537
Trần Minh Lượng là tổng biên tập của nhật báo Kim Lăng, ông ta nắm rõ số liệu của khu công nghiệp trong lòng bàn tay.
“Điều kiện sống của công nhân ở đây thế nào?”, Lâm Hàn lại hỏi.
Trần Minh Lượng gãi đầu: “Hồng Chính quản lý nhà máy dưới trướng cực kỳ nghiêm ngặt, người ngoài như chúng ta không được cho phép thì họ sẽ không cho vào”.
Lâm Hàn gật đầu, không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi về phía khu công nghiệp.
“Hế?”
Tai Chu Nhã Thiến giật giật, cô ta nghe thấy tiếng bước chân, tò mò nhìn lại thì thấy phía sau có ba người đang đi tới.
“Lâm… Lâm Hàn!”
Nhìn thấy người thanh niên ở giữa, sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, hai mắt mở to, miệng há ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Hàn cũng giật mình, anh cũng không ngờ mình sẽ gặp Chu Nhã Thiến.
Khi đến Kim Lăng, Dương Lệ đã nói với anh Chu Nhã Thiến cũng đã đến Kim Lăng, nhưng anh không ngờ lại gặp nhau ở đây.
“Có việc”.
Lâm Hàn thờ ơ đáp, anh không có nhiều ấn tượng tốt với Chu Nhã Thiến, vậy nên anh cũng lười để ý đến cô ta.
Chu Nhã Thiến cười chế nhạo:
“Đây là khu công nghiệp, đến đây không phải là anh định vào nhà máy làm thuê đó chứ? Haha, không ngờ anh lại trở nên có chí cầu tiến rồi!”
“Anh đâu được như tôi, có sẵn năng lực, dù ở đâu cũng có thể tìm được công việc tốt. Ví dụ như bây giờ, tôi đang làm việc cho một ngân hàng”.
“Nói xong chưa?”
“Làm gì mà vội thế, vội đến nhà máy báo danh à?”
Chu Nhã Thiến vẫn chắn trước mặt Lâm Hàn: “Lâm Hàn, nói thế nào thì Tiểu Lệ cũng là tổng phụ trách khu Bành Hộ, quản lý những dự án lớn hàng chục tỷ tệ. Nếu để các chủ đầu tư và đối tác xung quanh biết chồng cô ấy làm việc trong nhà máy, chắc sẽ cười chết mất!”
“Kim Lăng có một đại gia tên giống anh, cũng là Lâm Hàn, anh ấy có hàng chục tỷ tệ tiền gửi trong ngân hàng Thiên Thuỵ chúng tôi. Haiz, đúng là một cái tên hai số phận mà”.
“Người như anh, chỉ có thể sống ở tầng lớp dưới đáy xã hội cả đời thôi!”
Thấy Lâm Hàn vào nhà máy làm việc, Chu Nhã Thiến rất vui:
“Nhã Thiến, chú ý lời ăn tiếng nói của mình!”
“Cẩn thận lời nói? Giám đốc, tại sao phải thế?”, Chu Nhã Thiến sửng sốt.
“Người bên cạnh Lâm Hàn là người có máu mặt nổi tiếng ở Kim Lăng chúng ta!”, giám đốc nhìn vào Trần Nam, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Sao tôi có thể nhận nhầm chứ? Mấy ngày vừa rồi cô không xem tin tức à?”
Giám đốc nghiêm túc nói: “Đó là Trần Nam, người đã mua 45% cổ phần nhà máy nhà họ Hồng với giá 9 tỷ tệ! Mà trong bức ảnh thời sự, Lâm Hàn ngồi cạnh Trần Nam!”
Chu Nhã Thiến trừng mắt, chết lặng.
“Vậy Lâm Hàn ôm được đùi đại gia à?”, Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn, âm thầm có chút ghen tỵ:
Chu Nhã Thiến hâm mộ, ghen tỵ, cô ta không ngờ Lâm Hàn lại có ngày trở mình.
Anh ta là đối tượng được các ngân hàng săn đón, muốn kéo anh ta đến gửi tiền ở ngân hàng mình.
Mà giờ phút này, giám đốc đã đi tới trước mặt Trần Nam, cười xoà nói:
Vừa nói giám đốc vừa cung kính đưa danh thiếp cho Trần Nam.
“Ừ, tôi biết rồi”.
“Nhà họ Hồng vay ngân hàng chúng tôi 1 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường. Chúng tôi đến đây để chụp ảnh rồi làm thủ tục”, giám đốc mỉm cười đáp.
“1 tỷ tệ?”, mắt Lâm Hàn loé lên, anh hỏi: “Không phải nhà họ Hồng đầu tư hơn 10 tỷ để mua thiết bị bảo vệ môi trường à? Sao lại thành 1 tỷ?”
Mặt Chu Nhã Thiến lạnh như băng, cô ta cảm thấy tầng lớp của đại gia Trần Nam quá cao.
Cho dù Lâm Hàn là người của Trần Nam, nhưng Trần Nam nói chuyện với quản lý thì Lâm Hàn cũng không có tư cách xen vào.
“Lâm Hàn là người của tôi, cậu ấy muốn nói thì nói. Ngược lại là cô đấy, câm miệng”, Trần Nam liếc mắt nhìn Chu Nhã Thiến.
“Đúng là nhà họ Hồng chỉ vay 1 tỷ tệ, còn họ đầu tư bao nhiêu tỷ để mua thiết bị bảo vệ môi trường thì tôi không biết”, quản lý mỉm cười nói.