Mục lục
Chàng Rể Vô Song Lâm Hàn Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 737

“Ghế đại biểu chính? Phụ trách công việc đại diện toàn bộ công ty?”

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn nhau, đều thấy được vẻ hâm mộ và ghen tị trong mắt đối phương.

Nhưng dù sao giờ cũng đang ở trước mặt Dương Lệ và Dương Cảnh Đào, nên “kinh nghiệm thương trường” của Triệu Tứ Hải lập tức phát huy tác dụng. Dẫu trong lòng có buồn rồi ghen tị đến mấy, nhưng bên ngoài vẫn lộ ra vẻ hết sức vui vẻ, chúc mừng:

“Chúc mừng Tiểu Lệ nha, tương lai của em chắc chắn sẽ rộng mở thênh thang!”

Lúc này, Dương Cảnh Đào vẫn cười ngu ngơ, tâm trạng hết sức vui vẻ, nhưng đối với câu hỏi của Dương Duyệt, vẫn chỉ cười nói: “Haiz, đợi lát nữa hai đứa sẽ biết thôi, đừng sốt ruột thế chứ, để hai đứa biết muộn một chút là muốn tạo một niềm vui bất ngờ, được rồi, đừng hỏi nữa”.

“Vậy thôi, đợi lát nữa con đây muốn xem coi là chuyện gì mà khiến cho bố vừa vui vẻ lại vừa bí mật như thế”.

Dương Duyệt bĩu môi nói xong bèn cùng nhìn nhau với Triệu Tứ Hải, trong lòng hai người đều xuất hiện một linh cảm xấu.

Tuy rằng họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu đi đến nhà Dương Lệ thì rõ ràng là có liên quan đến con bé, mà còn là chuyện tốt nữa. Điều đó đối với Triệu Tứ Hải vừa vuột mất cơ hội, thậm chí là bị giáng chức thì lại chẳng phải tin tốt lành gì.

Một lát sau, bốn người đã đi tới biệt thự núi Vân Mộng.

“Cậu Lâm thì đang nghỉ ngơi, còn cô chủ vẫn bận làm việc, mọi người ngồi xuống uống miếng trà trước đi. Tôi đã pha xong rồi, giờ để tôi gọi bọn họ ra”, dì Hà tiếp đón một cách chu đáo.

Lần này, tâm trạng Dương Cảnh Đào tốt nên không để ý có người ra tiếp hay không, dứt khoát ngồi xuống.

Chẳng mấy chốc, Dương Lệ và Lâm Hàn đã đi ra.

Dương Cảnh Đào nhìn thấy cô thì vội vàng nói: “Tiểu Lệ à, nào, mau nói cho chị và anh rể con biết hôm nay đã xảy ra chuyện tốt gì đi”.

Dương Lệ thấy mặt mày Dương Cảnh Đào tràn ngập kích động, còn Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải thì lại ngơ ngác, lập tức hiểu ra.

“Chị cả, anh rể, Tiểu Khiết, thực ra cũng không có gì, chỉ là em vừa có được tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương giống anh rể mà thôi. Mọi người xem bố kích động chưa kìa”, Dương Lệ có chút ngại ngùng nói.

Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy nhìn nhau, sắc mặt đều hết sức khó coi.

Ngày hôm qua, hai vợ chồng họ ở đây khoe khoang, kết quả khi về Triệu Tứ Hải đã vuột mất cơ hội quý giá lần này còn chưa tính, Dương Lệ thế mà lại có được cơ hội ấy…

Dương Khiết lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, vội bước tới khoác lấy cánh tay Dương Lệ kích động nói:

“Chị hai, thật ạ? Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương kia chỉ có ai có sức ảnh hưởng lớn trong khu vực mới được tham gia thôi. Hơn nữa, trong ấn tượng của em, có rất ít phụ nữ được đến đó!”

Lúc này, mặt mày Dương Cảnh Đào tràn đầy kiêu ngạo nói:

“Đấy còn có thể là giả à? Là ghế đại biểu chính nữa đấy, vả lại, chị hai con không những tham gia mà còn phụ trách công việc đại biểu toàn bộ công ty đó, hai chuyện ấy hoàn toàn khác xa nhau! Suy cho cùng cũng là con gái Dương Cảnh Đào bố, nếu không phải do bố sinh ra không gặp thời thì giờ chắc chắn đã có bản lĩnh như con gái mình rồi!”

“Ghế đại biểu chính? Phụ trách công việc đại diện toàn bộ công ty?”

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn nhau, đều thấy được vẻ hâm mộ và ghen tị trong mắt đối phương.

Nhưng dù sao giờ cũng đang ở trước mặt Dương Lệ và Dương Cảnh Đào, nên “kinh nghiệm thương trường” của Triệu Tứ Hải lập tức phát huy tác dụng. Dẫu trong lòng có buồn rồi ghen tị đến mấy, nhưng bên ngoài vẫn lộ ra vẻ hết sức vui vẻ, chúc mừng:

“Chúc mừng Tiểu Lệ nha, tương lai của em chắc chắn sẽ rộng mở thênh thang!”

Dương Duyệt đứng cạnh lại không rành khía cạnh này, chẳng thèm chúc mừng, mặt mày xị ra im thin thít, hiển nhiên là tâm trạng không được vui.

Vốn, cô ta không thành công mấy trong mặt công tác, vẫn luôn bị Lệ Nhi đè đầu, trước đây dựa vào anh chồng Triệu Tứ Hải mới dần đè ép được Tiểu Lệ, ai ngờ giờ lại như vậy…

“Cảm ơn mọi người! Mọi người đừng đứng đây nữa, mau vào trong ngồi đi! Dì Hà đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, đang chờ mọi người đến đó”.

Dương Lệ lập tức khiêm tốn mời cả nhà vào trong ngồi.

Lâm Hàn nhìn gương mặt đầy dối trá của Triệu Tứ Hải và khuôn mặt bí xị của Dương Duyệt, cười thầm trong bụng. Anh biết rõ họ “đau thấu tim”, nhưng bề ngoài lại không nói gì, bình tĩnh ngồi xuống.

Một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn, cả nhà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Dương Cảnh Đào uống hết một ly rượu, chợt nói:

“Thực ra, vẫn còn một chuyện chưa kịp nói cho mấy đứa biết. Đó là tối qua, Tứ Hải đã mất đi tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương, haiz…”

“Hở? Đang yên đang lành sao lại mất? Anh rể cả à, có chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK