Chương 389
“Đã mất công cho anh 10 triệu tệ, để anh tậu xe sang, sắm Armani lại còn tặng quà cho streamer… Nếu như không có anh Lý, anh sẽ được như ngày hôm nay sao? Anh gọi thẳng tên anh ấy như vậy thật sự quá vô lễ! Nói trắng ra là ăn cháo đá bát đó!”
“Đúng thế, không có nhà tài trợ thì một dân đen như Lâm Hàn cậu sao có được 10 triệu chứ?”
“Không sai, Lâm Hàn, cậu quá vô lễ rồi!”
“Tôi đọc những tài liệu Tiểu Trần tổng hợp, cậu đã bị tiền bạc làm biến chất, đúng là không sai chút nào!”
“Bởi vì 10 triệu kia mà cậu đã đánh mất hết thảy nhân, nghĩa, lễ, trí, tín!”
Mười mấy người phóng viên kia không ngừng ồn ào chỉ trích Lâm Hàn.
Thế nên, những thực khách quanh đó và cả người phục vụ khi nghe xong những lời nói của đám phóng viên với Lâm Hàn, trong nháy đã hiểu được đại khái.
“Hình như Lâm Hàn cũng là người được ‘Tôi là triệu phú’ chọn trúng thì phải!”
“Theo lời của những người phóng viên này, gần như là đúng thế rồi, cũng nhận được 10 triệu tệ luôn ấy”
“Đúng là ông trời không có mắt mà, sao lại để loại người này được 10 triệu tệ mà không phải là tôi chứ?”
“Hơn hết, Lâm Hàn này hình như là một thằng ăn cháo đá bát! Xúc phạm nhà tài trợ!”
“Ăn quả thì phải nhớ kẻ trồng cây, 10 triệu tệ kia là do nhà tài trợ cho cậu ta, cậu ta còn dám vô lễ với nhà tài trợ!”
“Nhà tài trợ có khác gì bố mẹ thứ hai của cậu ta đâu cơ chứ!”
…
Những người phục vụ và thực khách nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường và chán ghét.
Loại người ăn cháo đá bát này ghê tởm chết đi được!
“Lâm Hàn đúng là loại làm cho người ta ghét cay ghét đắng mà! Sĩ diện hão, ích kỷ, hỗn hào với người lớn đã đành, giờ lại còn ăn cháo đá bát!”
“Đúng đó, nếu không có nhà tài trợ, cậu ta được như bây giờ sao? Vậy mà còn vô lễ với nhà tài trợ nữa! Họ có khác gì bố mẹ thứ hai của cậu ta đâu chứ!”
“Nếu không phải xã hội bây giờ có luật pháp, không được tùy tiện đánh người ta, tôi đã xông lên đập cho cậu ta một trận từ lâu rồi!”
“Phải tát cho cậu ta một bạt tai tôi mới hả dạ được!”
Âm thanh bàn tán xôn xao càng ngày càng lớn.
Có mấy gã vạm vỡ cũng lườm Lâm Hàn rồi siết chặt nắm đấm, cứ như lúc nào cũng có thể xông lên.
Ánh mắt người phục vụ của nhà hàng nhìn Lâm Hàn cũng dần hiện lên tia chán ghét.
“Lâm Hàn, anh nên đi nhanh đi!”
Thấy tình cảnh có vẻ căng thẳng, phóng viên Tiểu Trần nói:
“Cho dù, đạo đức của anh có tồi tệ như thế nào, nhưng thời gian tới anh còn phải quay video với tôi nữa. Vì nghĩ cho an toàn của anh, cũng vì chương trình ‘Tôi là triệu phú’, anh nhanh chóng về nhà đi, tôi thật sự lo rằng anh sẽ bị người ta đánh đấy”.
“Không sao đâu”, Lâm Hàn cười nhạt, không may mảy lo lắng.
“Không sao?”
Phóng viên Tiểu Vương giễu cợt: “Đợi khi cậu xảy ra chuyện, bị đánh vỡ đầu chảy máu thì có hối hận cũng không kịp nữa! Hơn nữa, với hạng người ăn cháo đá bát như cậu, tôi cũng sẽ đề nghị nhà tài trợ thu hồi lại 10 triệu kia của cậu!”
“Đúng rồi! Lấy lại 10 triệu kia đi, hạng người này không xứng có được số tiền lớn như vậy!”
“Lấy được tiền rồi quay ngoắt đi, đúng là cái thứ ăn cháo đá bát!”
“Tôi khinh nhất là loại người này đấy!”
Mấy người phóng viên luyên thuyên không dứt.
Cộp cộp cộp!
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Một người đàn ông hiên ngang bước vào.
Người đàn ông này mặc một bộ vest, khuôn mặt chữ điền rất điềm đạm, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất uy nghiêm, vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường.
“Anh Lý!”
“Chào anh Lý!”
“Lần đầu gặp mặt anh Lý!”
…
Vừa nhìn thấy người đàn ông này, những phóng viên kia liền thay đổi sắc mặt, vô cùng lễ phép chào hỏi, còn tự động dạt ra hai bên để anh ta bước vào.