Chương 210
Đây là 5 triệu đó!
“Cậu Lâm… đây… đây là 5 triệu, tôi không thể lấy!”
Ánh mắt của cô ấy đầy vẻ kinh ngạc, nói với Lâm Hàn: “5 triệu này quá nhiều rồi, mà tối qua tôi không hề ngủ với anh, cũng không coi là phục vụ! Anh đưa số tài khoản cho tôi, bây giờ tôi sẽ chuyển 5 triệu này lại cho anh!”
“Nếu đã cho cô thì cầm lấy đi. Chút tiền này chỉ là số nhỏ đối với tôi thôi”, Lâm Hàn thản nhiên nói, không chút để ý.
“Nhưng…”
Từ Dung do dự, 5 triệu này cho cô ấy cũng không dám tiêu!
Bởi vì đã nghèo quá lâu rồi, đột nhiên có tận 5 triệu nên cô ấy cảm thấy như đang nằm mơ!
5 triệu này có thể thay đổi vận mệnh nửa đời sau của cô ấy!
“Đừng cứ nhưng nhị mãi thế, cho cô thì cô cầm đi. Gia đình cô không có điều kiện, có khoản tiền này có thể mua nhà cho bố mẹ ở quê, tiền còn lại thì để tiết kiệm, cũng có thể mua nhà ở thành phố Đông Hải”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
5 triệu này đối với Từ Dung là một con số rất lớn.
Nhưng đừng nói là Lâm Hàn, mà đối với những người thật sự có tiền thì cũng không tính là bao nhiêu.
Ở đô thị loại một, nhiều nhất cũng chỉ bằng giá của một căn nhà.
“Vâng, vậy tôi nghe lời cậu Lâm! Dù sao, tôi nhất định sẽ sử dụng số tiền này có ích, sẽ không tiêu sài hoang phí!”
Từ Dung gật đầu nói.
Lâm Hàn cũng không nói thêm, lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải.
Một người đang ông trung niên đang ngồi ký phê chuẩn các văn bản.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khoảng 40 tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, đeo một cái kính gọng vàng, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn ông ta toát ra một vẻ uy nghiêm.
Tài liệu đặt trước mặt ông ta là tình hình chung của dự án xây dựng trường tiểu học khu Bành Hộ.
Sau khi đọc kỹ càng từ đầu tới cuối, người đàn ông ký tên vào đó, thở phào nhẹ nhõm:
“Tối qua, nhà họ Lâm đã chuyển tiền vào tài khoản của hệ thống giáo dục vốn xây dựng tiểu học Bành Hộ. Tình hình bây giờ cũng đã xét duyệt xong, tiểu học khu Bành Hộ có thể khởi công rồi!”
“Để có được những điều này thì đều phải cảm ơn tấm lòng thiện lương của cậu chủ Lâm!”
“Nếu như không phải Lâm Hàn, làm sao có thể giải quyết vấn đề đến trường của mấy trăm em nhỏ ở khu Bành Hộ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy”.
Người đàn ông thở dài.
Ông ấy chính là người đứng đầu hệ thống giáo dục thành phố Đông Hải, giám đốc Ngô Hùng.
“Có điều cậu Lâm đó tính cách thật sự rất kì lạ, mình muốn hẹn cậu ấy gặp mặt, trực tiếp cảm ơn việc tốt cậu ấy làm, vậy mà lại bảo không có thời gian”.
Ngô Hùng thở dài: “Nhưng mà cậu Lâm đúng là không có thời gian thật. Một nhân vật danh tiếng đứng ở trên cao như cậu ấy, mỗi ngày nhất định đều có trăm công nghìn việc cần xử lí, muốn thấy được gương mặt cao quý của cậu ấy, đúng là rất khó”.
Reng, reng, reng…
Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Hùng reo lên.
Ông ấy cầm lên xem, là số điện thoại lạ.
Mà số điện thoại này, Ngô Hùng lại rất quen thuộc, hơn nữa đã đọc thuộc lòng từ lâu, mỗi tối đi ngủ, số điện thoại đó đều xuất hiện trong đầu ông ấy.
Là số điện thoại của cậu Lâm!
Hai mắt Ngô Hùng sáng lên, dụi dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Nhìn chằm chằm 3 giây, ông ấy cuối cùng cũng chắc chắn đây là số điện thoại của cậu Lâm!
Ngô Hùng đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bắt máy:
“Xin chào cậu Lâm, tôi là Ngô Hùng – Giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải! Có thể nhận điện thoại của cậu, tôi rất vinh hạnh!”
“Ơ? Ông nhận ra số điện thoại của tôi hả?”, đầu dây bên kia, một âm thanh trẻ trung truyền đến, còn mang theo chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên nhận ra rồi! Số điện của cậu Lâm tôi đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, cùng cậu nói chuyện, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trường tiểu học ở khu Bành Hộ”, Ngô Hùng chân thành nói:
“Nhưng mà tôi sợ làm phiền công việc của cậu Lâm, cho nên vẫn luôn không dám gọi đến, thật không ngờ cậu Lâm lại đích thân gọi qua đây!”