Chương 754
“Người này vậy mà lại là người của nhà họ Lý, chẳng trách kiêu ngạo như thế, gã ta quả thật có vốn để làm thế”.
“Nhà họ Lý nào? Tôi mới tới đây nên không rõ lắm”.
“Nhà họ Lý chính là gia tộc đứng đầu ở Cảng Đảo, Lý Thành làm mưa làm gió ở đây, ai dám chọc chứ?”
“Anh điên rồi ư? Dám gọi thẳng tên người đó? Chán sống hả?”
“…”
Ngay lập tức, người xung quanh đều sôi nổi trò chuyện, kinh ngạc không thôi.
Lâm Hàn nghe thấy vậy, vẫn bình thản như không, anh cũng có biết về Lý Thành của nhà họ Lý, quả thật có chút sức ảnh hưởng, có thể nói ông ta tựa như một nhân vật truyền kỳ.
Nhưng mà điều đó ở trước mặt nhà họ Lâm thực ra cũng chỉ thế, miễn cưỡng có thể làm cho bọn họ liếc nhìn một cái thôi.
Cậu Lý nghe mọi người xung quanh bàn tán thì gương mặt hiện lên vẻ đắc ý, dường như đã đoán được tiếp theo, tên nhóc trước mặt sẽ xin lỗi rồi lăn ngay, và hai người đẹp kia sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
“Tao biết giờ có lẽ mày đang rất sợ và hâm mộ tao, nhưng biết làm sao đây, ai bảo tao sinh ra trong gia tộc như thế chứ, vừa chào đời đã có được mọi thứ mà dù cho mày có cố gắng cả đời cũng không thể với tới”, cậu Lý mở miệng, mặt mày tràn đầy kiêu ngạo.
Lúc này, sắc mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh nhìn cậu Lý.
“Tao chẳng muốn nhắc lại nữa, nếu mày không cút thì tao sẽ ra tay”.
Không phải do nay anh dẫn Dương Lệ và Tần Liên ra ngoài chơi, tâm trạng cũng khá tốt, thì Lâm Hàn đã ra tay từ lâu rồi.
Cậu Lý nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, biết mình họ Lý mà còn chưa chịu cút, đây là một sự sỉ nhục với nhà họ Lý!
Bấy giờ, có mấy gã vệ sĩ gần đó đi về phía bên này.
“Mày đã không biết điều, vậy đừng trách tao không khách sáo”.
Cậu Lý lạnh lùng nói rồi quay sang ra lệnh cho đám vệ sĩ: “Ném thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia xuống biển đi!”
“Vâng thưa cậu Lý”.
Mấy gã vệ sĩ đều sắn tay áo lên, cười gằn vây lấy Lâm Hàn.
Đám người xung quanh thấy thế, ai cũng lùi lại, sợ bị vạ lây.
“Nhóc con, sống trên đời phải có mắt nhìn tý biết không? Có một số người mà mày chẳng thể nào đắc tội nổi đâu, sớm cút đi chẳng phải là được? Nhưng giờ chậm rồi, đã sai thì phải gánh lấy hậu quả!”
Một gã vệ sĩ cười lạnh đi tới trước mặt Lâm Hàn.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, xem ra vẫn phải ra tay rồi. Anh nhìn Dương Lệ và Tần Liên bảo:
“Không sao, để anh giải quyết, hai người nép qua một bên đi”.
“Ông xã, thật sự là không sao ạ?”
Dương Lệ hơi lo lắng hỏi.
Lâm Hàn vỗ vỗ cô, ý bảo cô yên tâm.
Trái lại là Tần Liên, cô ấy từng thấy Lâm Hàn ra tay nên biết rõ ngón võ của anh, bèn bình tĩnh kéo Dương Lệ đứng sang bên cạnh.
Cậu Lý thấy cảnh đó thì bật cười.
“Thật thú vị, đến nước này rồi còn giả vờ giả vịt nữa?”
Cậu Lý biết có một số người lợi hại hạ gục được cả vài hay thậm chí mười mấy người, nhưng mấy người kia cũng không phải là vệ sĩ bình thường. Họ đều được huấn luyện một cách bài bản, đã dạy cho không biết bao nhiêu người một bài học.
Lâm Hàn lại chẳng nói gì, trực tiếp ra tay.
“Bốp!”, Lâm Hàn đá một cước, một gã vệ sĩ bị anh đá bay ra ngoài du thuyền, rớt xuống biển.
Mấy gã còn lại thấy thế, lập tức lộ ra vẻ khó có thể tin nhìn Lâm Hàn.
Gã vệ sĩ ban nãy cũng phải nặng ít nhất 100kg, khổ người cao to vạm vỡ, vậy mà lại bị đá bay mấy chục mét? Sức mạnh của một đá đó phải mạnh cỡ nào chứ?
Sau đó, đám vệ sĩ này mới nhận ra chàng trai trước mắt không phải là người bình thường.
Cậu Lý lại không hiểu nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng Lâm Hàn hơi lợi hại mà thôi, tự đám cấp dưới có thể giải quyết một cách dễ dàng.
“Mấy người ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay? Thế mà dám đánh người của tao bị thương, đánh cho nó tàn phế rồi quăng xuống biển đi!”, cậu Lý quát.
Lâm Hàn nhếch mép, tiếp tục ra tay.
Từng tiếng hét thảm vang lên, đám vệ sĩ gần mười người của cậu Lý đã bị Lâm Hàn hạ gục chỉ trong phút chốc, hơn nửa còn bị anh đạp xuống biển.