Chương 668
Lâm Hàn lại nói:
“Đúng rồi, chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với bên nhà họ Hoàng, sau này ắt hẳn sẽ có một cuộc chiến không khoan nhượng, mặc dù ở Kim Lăng không có bao nhiêu thế lực nhà họ Hoàng, nhưng bọn họ chắc hẳn sẽ cử người ở tỉnh Hoản đến”.
“Chuyện này rất quan trọng, hai người phải chuẩn bị chu toàn, để cho mọi người sẵn sàng nghênh chiến”.
Ngô Xuyên nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, chuyện liên quan đến nhà họ Hoàng anh ta đương nhiên hiểu rõ.
Dù bản thân là người đứng đầu thế lực vùng xám khổng lồ ở Hoa Đông, anh ta biết nhà họ Hoàng này vẫn khá kinh khủng, đến lúc đó nếu có giao đấu thì nhất định số lượng thương vong sẽ cao ngất.
Thời gian chuẩn bị trước mắt cũng chẳng còn bao nhiêu.
“Được, tôi sẽ căn dặn mọi người bắt đầu chuẩn bị”, Ngô Xuyên nói.
Lâm Hàn luôn rất yên tâm về Ngô Xuyên, anh gật đầu rồi dẫn đám người Tôn Hàn Các rời đi.
Ra khỏi Royal No.1, Lâm Hàn khẽ thở dài, một người anh em như Trần Nam đã ra đi, sao anh không buồn cho được.
Nhưng, đã làm sai thì phải chịu phạt.
Lâm Hàn quay sang nhìn Đinh Phong nói: “Cảnh sát Đinh, anh về trước đi, tạm thời tôi không sao, anh cũng không cần lo về sự an toàn của tôi”.
Đinh Phong hơi do dự, anh ta nói: “Ông Thang bảo tôi đến bảo vệ cậu, nên an toàn của cậu là quan trọng nhất, tôi vẫn nên đi theo cậu thì hơn”.
Lâm Hàn thấy vậy bất lực lắc đầu, xem ra Thang Ân Đình kia bị mẹ mình hù khiếp vía rồi, không thì sao lại lo được lo mất cho an toàn của anh như vậy.
Nhưng, có một tay thiện xạ bên cạnh, an toàn của Lâm Hàn được đảm bảo hơn nhiều.
“Được rồi, vậy anh cứ theo tôi đi”.
Lâm Hàn nói, dẫn mọi người quay về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Dù sao bên đó có tận hai cái biệt thự, không lo thiếu chỗ ở.
…
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn vừa định đi rửa mặt, anh phát giác trong màn hình webcam thu được một khuôn mặt trung niên đầy uy nghiêm, người nọ đang đứng trước cổng biệt thự.
Xung quanh biệt thự đều đã lắp đặt camera giám sát, vì thế Lâm Hàn có thể thấy hết hình ảnh xung quanh một cách dễ dàng từ trong máy tính.
Lâm Hàn ngờ ngợ bước ra mở cửa.
“Ông là?”, Lâm Hàn hỏi.
Người đàn ông trung niên kia mặc vest, cả người toát ra khí chất uy nghiêm.
Mà đây là uy nghiêm của một người làm công chức mới có.
Người trung niên vừa thấy Lâm Hàn lập tức hơi cúi chào, kính cẩn nói:
“Cậu Lâm, tôi là Thang Ân Đình, nghe nói cậu bị thương nên đặc biệt đến thăm”.
Lâm Hàn nhìn Thang Ân Đình, anh đoán không sai, người đứng đầu Kim Lăng đã đích thân đến tận nhà.
“Ông là ông Thang sao, hôm qua cảm ơn ông đã cử Đinh Phong đến hỗ trợ, nhanh vào đi, sao không gõ cửa vậy? Đợi lâu chưa?”
Lâm Hàn nghiêng người mời Thang Ân Đình vào biệt thự.
Bất kể Thang Ân Đình này nhận lệnh ai làm việc, nhưng có một điều là ông ta đã cử người đến cứu Lâm Hàn, vì vậy Lâm Hàn vẫn khá có hảo cảm với ông ta.
“Tôi cũng vừa đến thôi, sợ quấy rầy cậu Lâm nghỉ ngơi nên mới đứng chờ không nhấn chuông”.
Thang Ân Đình cười xòa, không ngờ Lâm Hàn lại khách sáo đến vậy.
Ông ta vốn tưởng người mà vị khách quý kia bảo ông ta bảo vệ sẽ rất kiêu căng, nhưng chàng thanh niên này lại vô cùng bình dị gần gũi, lại còn rất nể mặt ông ta.
Dù sao Thang Ân Đình cũng là người đứng đầu Kim Lăng, đến tận nhà thăm hỏi thì bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.
Hôm nay, ông ta xuống nước ghé thăm một người trẻ tuổi, nếu chuyện này được đồn đãi khắp Kim Lăng, chắc hẳn người dân toàn thành phố sẽ phải há hốc cả mồm.
Sau khi vào nhà, hai người đều ngồi xuống.
Lâm Hàn rót cho Thang Ân Đình một tách trà:
“Ông Thang, chuyện hôm qua thật sự rất cảm ơn ông”.
“Cậu Lâm khách sáo quá, đây là chuyện tôi nên làm thôi!”, Thang Ân Đình vội vươn tay nhận tách trà, cười xòa nói.