Chương 514
“Cuối cùng cũng đã xong bước đầu!”
Tâm trạng anh rất tốt, đã nắm được 45% cổ phần của xưởng sản xuất Hồng Thị, tiếp theo chỉ cần làm đúng kế hoạch Đường Quế Hùng đã vạch ra cho anh, đánh tan nhà họ Hồng.
Reng reng reng…
“Alo, anh rể hai, là em đây!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, có chút tinh nghịch.
“Khoảng nửa tiếng nữa là em đến trạm thu phí Tần Hoài rồi! Anh mau tới đón em đi!”, Dương Khiết cười hì hì, nói.
“Chắc chị hai đã nói với anh là em đến Kim Lăng cùng với chị cả và anh rể cả rồi nhỉ!”
“Ok!”
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn lại phóng xe đến trạm thu phí cao tốc.
Một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang đang phi như bay, trong xe, Triệu Tứ Hải đang cầm lái, Dương Duyệt ngồi ở ghế phụ lái.
Dương Khiết ngồi ở hàng ghế sau.
“Đồng ý rồi, nói dừng ở trạm thu phí”, Dương Khiết cười hì hì.
“Tiểu Khiết, anh bảo, hay em cứ đến chỗ anh ở đi!”, Triệu Tứ Hải cười nói.
“Chỉ cần đến Kim Lăng, anh rể cả của em sẽ lại ngóc đầu lên, chạy BMW, ở biệt thự thôi!”
“Đúng đây!”, Dương Duyệt nói: “Em không cần phải đến chỗ thằng vô dụng Lâm Hàn đó đâu, đến đó chỉ là ăn rồi chờ chết, có gì đáng để đi chứ!”
Khuyên thế nào cũng không được, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng đành chịu.
“Hừ, tên vô dụng Lâm Hàn, lúc còn ở Đông Hải thì là tên vô dụng, đến Kim Lăng chắc cũng chẳng làm được trò chống gì”.
“Đương nhiên rồi!”
Triệu Tứ Hải gật đầu, anh ta cũng rất khinh thường Lâm Hàn.
Cộng thêm việc vì cần trả lại 10 triệu cho tổ chương trình mà Triệu Tứ Hải phải bán hết mọi thứ đi, bán nhà ở núi Vân Mộng, bán cả chiếc BMW nữa mới có thể trả được 10 triệu.
Giờ Triệu Tứ Hải nghèo rớt mùng tơi, chiếc xe đang chạy cũng là mua lại với giá vài ngàn tệ.
Anh ta tin rằng Kim Lăng chính là nơi khiến mình phất lên, là địa thế của mình.
“Đợi đến Kim Lăng rồi, anh nhất định chăm chỉ làm việc, trong vòng ba năm sẽ lấy lại toàn bộ mọi thứ thuộc về mình! Tới khi ấy, áo gấm hồi hương!”
Ring ring!
Điện thoại Dương Duyệt đổ chuông.
“Tỷ phú thần bí của Kim Lăng, đập 9 tỷ mua lại 45% cổ phần xưởng sản xuất của Hồng Thị!”
“9 tỷ!”
“Kim Lăng nhiều người giàu thật đấy, không hổ là trung tâm tỉnh Tô!”
Bên trong là bài viết về chuyện ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Nhà họ Hồng, nghe nói đây là gia tộc lớn ở Kim Lăng, toàn bộ xưởng sản xuất của Kim Lăng đều có cổ phần của nhà họ Hồng. Nếu lần này chúng ta tới Kim Lăng, có thể thiết lập quan hệ được với nhà họ Hồng thì hay rồi”, Dương Duyệt vừa lướt tay trên màn hình cảm ứng, vừa nói.
“Đến Kim Lăng lần này, chúng ta có thể thiết lập quan hệ được với những gia tộc nhỏ thôi cũng đã là may mắn ba đời rồi. Anh có quen biết vài ông chủ, nghe nói đằng sau bọn họ đều là người xuất thân từ nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng!”
“Ừm, có điều Trần Nam này đúng là tỷ phú! 9 tỷ! con số này đúng là đáng sợ!”
“Chắc đây chính là Trần Nam! Tuy có chút già những lại giàu, có thể bù đắp được tất cả”.
Dương Duyệt nhìn kỹ tấm hình, sau đó ánh mắt dao động.
“Đây…Lâm…Lâm Hàn!”
Cô ta há miệng kinh ngạc, giọng nói run rẩy, không tin vào mắt mình.
“Lâm Hàn? Lâm Hàn gì?”
Triệu Tứ Hải ngẩn người, nói: “Tiểu Duyệt, lúc anh đang chạy xe thì em ít nhắc đến thằng vô dụng đó đi, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh”.
Dương Duyệt đưa điện thoại đến trước mặt Triệu Tứ Hải.
Triệu Tứ Hải liếc nhìn.
“Anh nhìn tấm ảnh trên đó đi, người ngồi bên cạnh Trần Nam ấy”, giọng nói của Dương Duyệt hơi run lên, trong lòng dậy sóng.