Chương 689
Dương Lệ lập tức liền vô cùng vui vẻ bắt máy trò chuyện.
Dương Duyệt thấy vậy, có chút bất mãn, Anh trai chạy Rolls-Royce ngầu thế mà Dương Lệ chẳng thèm quan tâm, chỉ nhận một cuộc điện thoại mà lại vui vẻ đến thế?
“Là ai gọi thế Tiểu Lệ?”, Dương Duyệt hỏi.
“Chồng của em”, Dương Lệ đáp.
Dương Cảnh Đào nghe vậy, sắc mặt lạnh đi:
“Biết ngay là thằng vô dụng kia mà, con bảo Lâm Hàn đọc tin tức về Anh trai chạy Rolls-Royce đi, nghiên cứu xem người giàu thực sự là như thế nào, đừng tưởng mình ôm đùi đại gia kiếm được chút đỉnh thì liền hất mặt lên trời!”
“Đúng đó!”
Triệu Tứ Hải ngồi cạnh cũng nói:
“Bảo Lâm Hàn mở mắt mà nhìn thế giới ngoài kia đi, để biết người ưu tú là gì, không chừng để cậu ta xem sự tích của Anh trai chạy Rolls-Royce xong cậu ta liền muốn đập đầu chết oách cho rồi đấy!”
Ngồi đợi điện thoại hồi lâu, Lâm Hàn mới nghe được bọn họ cứ nhắc tới nhắc lui về Anh trai chạy Rolls-Royce, biểu cảm anh liền trở nên khó đỡ.
Không nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn nữa, Dương Lệ cho rằng anh đang khó chịu, vẻ mặt cô cũng lạnh đi:
“Bố, chị cả, anh rể, mấy người quá đáng rồi đó! Chồng con rất giỏi, chỉ là mấy người chưa biết thôi! Mà dù con có nói mấy người cũng không chịu tin!”
Vừa nói, Dương Lệ vừa đứng lên rời khỏi bàn ăn, cầm điện thoại đi vào phòng mình.
“Xì, nói vài câu cũng không được à? Chẳng lẽ không phải là sự thật sao? Hơn nữa cô là con gái tôi đấy, đúng là khôn nhà dại chợ mà!”
Dương Cảnh Đào giận đến cau mày.
Triệu Tứ Hải ngồi cạnh an ủi:
“Bố, bố đừng giận, con cảm thấy Tiểu Lệ rất tốt, tại theo Lâm Hàn lâu nên tính tình mới quái đản vậy đó, đừng trách em ấy. Muốn trách thì trách tên Lâm Hàn kia kìa!”
Dương Duyệt cũng nói: “Đúng vậy, trước kia Tiểu Lệ ngoan ngoãn biết bao nhiêu? Có như bây giờ đâu, hở cái là nổi cáu cãi lại!”
Dương Cảnh Đào gật đầu, ra vẻ sâu sắc nói: “Bọn con nói đúng, Lâm Hàn kia vô dụng đã đành, nhưng không thể để cho nó làm hư con gái bố được, phải tìm cách thôi”.
…
Bên kia, Dương Lệ vẫn dịu dàng nói:
“Ông xã, những lời vừa rồi của bố em anh đừng để ý nhé”.
“Mấy chuyện này anh không quan tâm đâu”, Lâm Hàn cười đáp.
“Chuyện bên Kim Lăng cũng sắp xong, khoảng vài hôm nữa anh có thể về Đông Hải rồi”.
Dương Lệ nghe vậy nhất thời vui mừng không thôi, mặc dù chỉ mới xa nhau không bao lâu, nhưng Dương Lệ cảm thấy như rất lâu rồi chưa được gặp anh. Sau mỗi lần bận rộn làm việc, cô đều ngồi ngơ ngẩn không ngừng nhớ về Lâm Hàn.
Trò chuyện thêm một lúc hai người mới tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn liền thở ra một hơi.
Đến nay, chuyện ở Kim Lăng gần như đã ổn thỏa.
Hai thế lực lớn là nhà họ Hồng và nhà họ Hoàng đều đã lụi tàn, thế lực trong tay Lâm Hàn lại tăng thêm không nhỏ.
Lâm Hàn cực kỳ hài lòng với kết quả này.
Thế lực tăng lên đương nhiên cũng đồng nghĩa với việc thực lực của Lâm Hàn cũng tăng lên.
Điều Lâm Hàn quan tâm nhất bây giờ là mấy “ông già” trong miệng mẹ nói. Liễu Nguyệt Như từng nói, chỉ khi Lâm Hàn không ngừng trở nên mạnh mẽ thì mới có quyền phát ngôn lớn hơn trong gia tộc.
Thế lực hiện tại của Lâm Hàn đặt trước mặt mấy “ông già” của nhà họ Lâm, có lẽ cũng chỉ là con kiến nhỏ.
Nhưng chỉ cần không ngừng mạnh lên, Lâm Hàn tin rằng anh sẽ có tiếng nói hơn ở nhà họ Lâm.
“Mục tiêu tiếp theo là không ngừng nâng cao thực lực của bản thân và giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa bố và người trong gia tộc!”
Lâm Hàn thầm nghĩ.
Xử lý nhà họ Hoàng xong, chẳng mấy khi Lâm Hàn được nhàn rỗi, anh bơi trong bể bơi nhà mình, ngâm mình dưới ánh nắng mặt trời, cảm thấy buồn chán nên mới ra ngoài biệt thự đi bộ.
Phong cảnh của biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa rất đẹp, diện tích xanh hoá rất lớn, không khí trong lành nên đi dạo rất thoải mái.