“Video này là giả! Là video cắt ghép!”
Người phụ nữ chỉ vào màn hình điện thoại gào lên.
“Giả hả? Tao nói cho mày biết, tao không chỉ lắp camera giám sát ở phòng khách, mà còn lắp cả trong phòng ngủ!”
Người đàn ông lại mở ra thêm một video khác.
Trong video là hình ảnh người phụ nữ này nằm trong lòng một người đàn ông lạ, bà ta đang cầm một cặp vòng ngọc nói:
“Vòng này tặng cho cưng, đây là đồ ông chồng vô dụng kia của em tặng cho em hồi mới cưới. Lần sau cưng qua, nếu hết tiền thì bán nó mà mua bao cao su nhé. Mong là lần sau sẽ không dính bầu nữa, không thì chồng em sẽ phát hiện mất…”
Ầm!
Xem đến đoạn video này, người phụ nữ đã không còn đứng vững, hai chân mềm nhũn khụy xuống đất.
“Mày cũng tử tế quá nhỉ, trai không có tiền mua bao thì mày đưa cả cặp vòng cho người ta!”
Người đàn ông tức giận đá cho người phụ nữ thêm một cái: “Nếu mày nói video này là giả, vậy vòng đâu? Sao tao tìm khắp nhà không có hả?”
“Vòng…vòng…”
Người phụ nữ chỉ vào người giúp việc nói: “Là bà ta, chính bà ta đã ăn cắp cặp vòng!”
“Mày đúng là có chết cũng không nhận!”
Người đàn ông tức điên, đá túi bụi vào người phụ nữ.
“Huhuhu! Ông đừng đánh nữa!”
Người phụ nữ khóc rống, rốt cuộc cũng thừa nhận:
“Tôi nói thật mà, tôi lén lút ông ra ngoài tìm trai, vòng kia tôi đã đưa cho hắn rồi… Huhuhu!”
Nghe đến đây, bác gái mới thở phào, xem như là được xóa tội danh ăn cắp rồi.
“Ông anh, bảo trọng!”
Lâm Hàn nhìn người đàn ông với ánh mắt cảm thông, anh còn thấy trên đầu ông ta thấp thoáng mấy cái sừng.
“Dì ơi, tôi tên là Lâm Hàn, dì tên gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi bác gái.
“Lâm Hàn…”
Bác gái lặp lại cái tên, rồi nói: “Cậu Lâm gọi dì Hà là được rồi”.
“Được rồi, dì Hà, chuyện tôi nói với dì vừa rồi, mời dì đến nhà tôi làm người giúp việc, dì thấy sao? Tiền lương là 5 ngàn một tháng”, Lâm Hàn cười nói.
“Đương nhiên là được!”
Dì Hà mừng rỡ khôn xiết, dì ấy vừa bị công ty giúp việc nhà sa thải, giờ lại tìm được nhà làm việc, không vui sao được?
Quan trọng hơn hết là tiền lương còn được tăng gấp đôi, với lại người thuê lần này là Lâm Hàn, trông có vẻ rất bình dị gần gũi.
“Vậy thì đi thôi”.
Lâm Hàn dẫn dì Hà rời khỏi công ty giúp việc nhà.
“Cậu Lâm, đây là đường lên núi Vân Mộng mà!”
Nhìn thấy Lâm Hàn lái xe đến đường lên núi Vân Mộng, dì Hà ngồi bên ghế phụ nói.
Lâm Hàn gật đầu.
“Cậu Lâm thế mà sống tại núi Vân Mộng sao!”, dì Hà cực kỳ bất ngờ.
“Ở trên núi Vân Mộng thì sao?”, Lâm Hàn nghi hoặc.
“Không có gì, tôi đã làm người giúp việc 30 năm, làm cho nhiều chủ nhà điều kiện cũng rất tốt, có điều chưa bao giờ làm cho nhà ai ở núi Vân Mộng cả”.
Dì Hà lắc đầu cười nói, dì ấy không ngờ rằng, người thanh niên bình thường có chút gầy guộc này khả năng kinh tế lại tốt như vậy, còn có thể ở biệt thự núi Vân Mộng.
Đến núi Vân Mộng, đầu tiên Lâm Hàn trả xe lại cho Cổ Hà, sau đó mới dẫn dì Hà vào nhà.
“Lâm Hàn, bà ta là ai thế?”
Thấy Lâm Hàn dẫn theo một bác gái xa lạ vào nhà, Dương Cảnh Đào nhướng mày hỏi.
“Người giúp việc con vừa tìm được, gọi là dì Hà, sau này dì ấy sẽ phụ trách cơm nước, quét dọn và những công việc vặt trong nhà”, Lâm Hàn hờ hửng đáp.
“Dì Hà, đây là Dương Cảnh Đào – bố vợ của tôi”.
“Xin chào ông Dương!”
Dì Hà lập tức lễ phép cúi người chào hỏi.
“Người giúp việc à? Bao nhiêu tiền một tháng?”, Dương Cảnh Đào hỏi.
“Năm ngàn”, Lâm Hàn trả lời thờ ơ.
“Năm ngàn?!”
Dương Cảnh Đào trừng mắt: “Giá thuê người giúp việc trên thị trường chỉ có 3-4 ngàn một tháng, cậu lại cho người giúp việc này hẳn 5 ngàn, cậu muốn sau này Tiểu Lệ phải sống thế nào hả?”
“Vả lại, cậu mời một người giúp việc có phải thừa quá rồi không?”
Dương Cảnh Đào nói tiếp: “Thằng vô dụng cậu mỗi ngày ăn no nằm chờ chết, làm chút chuyện nhà cũng không nổi sao? Còn đi tìm người giúp việc, cậu tưởng mình là cậu ấm thật à”.
“Tiền lương của người giúp việc là con tự trả, không dùng đến tiền của vợ con”.
Biểu tình
Dương Cảnh Đào dần hòa hoãn, thắc mắc nhìn Lâm Hàn, thằng vô dụng này chi hơn 100 triệu tệ mua biệt thự, trong túi nó còn tiền sao? Lại còn thuê người giúp việc bằng tiền riêng.
“Được rồi, vậy thì tiền lương cậu trả đó”.
Dương Cảnh Đào nói: “Thế cậu muốn tìm người giúp việc sao không nói tôi một tiếng? Để tôi đi chọn với cậu chứ? Cậu mà biết chọn người giúp việc sao?”
“Dì Hà, tôi hỏi chị, chị đã làm người giúp việc bao lâu rồi?”, Dương Cảnh Đào hỏi.
“Ba mươi năm rồi thưa ông Dương”, dì Hà kính cẩn đáp.
“Ba mươi năm thì cũng đủ tiêu chuẩn rồi đấy”, Dương Cảnh Đào gật gù, lại hỏi: “Vậy sao chị lại không làm cho nhà chủ trước nữa?”
“Bởi vì…”
Sắc mặt dì Hà thay đổi, nhưng vẫn thành thật nói: “Bởi vì người chủ nhà trước nói tôi tay chân không sạch sẽ”.
“Sao hả, tay chân không sạch sẽ sao!”
Dương Cảnh Đào hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hàn: “Lâm Hàn, cậu nhìn xem cậu tìm được người giúp việc kiểu gì đó hả, tay chân không sạch sẽ mà cậu cũng dám dắt về? Nếu đồ trong nhà bị ăn cắp thì làm sao đây?”
“Là người chủ trước vu oan cho dì Hà tay chân không sạch sẽ”, Lâm Hàn thờ ơ đáp.
“Vu oan sao? Trên đời này chuyện gì cũng vậy, không có lửa làm sao có khói, bà ta phải làm gì thì người ta mới nói tay chân bà ta không sạch sẽ mà sa thải bà ta chứ”, Dương Cảnh Đào hừ lạnh.
Nghe đến đây, sắc mặt dì Hà có chút trắng bệch, giải thích:
“Ông Dương, tôi thật sự bị vu oan mà, lúc đó vòng ngọc…”
“Dì Hà, dì không cần giải thích với ông ta làm gì”.
Lâm Hàn lên tiếng: “Tôi là người mời dì về làm người giúp việc, ở đây là nhà của tôi, biệt thự này là tôi mua, người quyết định dì có được ở hay không là tôi chứ không phải bố vợ tôi. Nếu tôi đã bảo dì đến đây làm việc, dì cứ an ổn làm việc ở đây là được rồi”.
Dì Hà hơi do dự nhưng sau cùng cũng gật đầu:
“Vâng, cậu Lâm”.
“Lâm Hàn, cậu lại muốn làm phản à?”
Dương Cảnh Đào giận đến phùng mang trợn mắt: “Người tay chân không sạch sẽ mà cậu cũng dám dắt về nhà?”
Lâm Hàn lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào: “Dì Hà, tôi đưa dì đến phòng của dì, sau này dì sẽ ở đó”.
“Vâng!”
Dì Hà đi theo Lâm Hàn lên lầu.
Chọn phòng xong, Lâm Hàn vào phòng ngủ một giấc.
“Chọn phòng xong rồi?”
Thấy dì Hà xuống lầu, Dương Cảnh Đào cau mày.
“Chọn xong rồi thưa ông Dương”, dì Hà kính cẩn đáp.
“Ừm, nếu thằng vô dụng kia khăng khăng để chị làm người giúp việc vậy thì chị ở lại làm đi”.
Dương Cảnh Đào mặt mày khó chịu, kế tiếp lại căn dặn:
“Biệt thự này có chút bẩn, chị bắt tay vào quét dọn phòng khách trước đi. Sau này mỗi tối, phải mang quần áo tôi đi giặt, tôi không thích ăn cay, thích ăn những món vùng Giang Nam, thế nên những món ăn không được bỏ ớt. Trước nhà chúng tôi trồng rất nhiều hoa, mỗi ngày thức dậy, chuyện đầu tiên chị phải làm là tưới nước cho hoa của tôi…”
Dương Cảnh Đào luyên thuyên cả đống chuyện.
“Vâng!”
“Tôi biết rồi thưa ông Dương!”
Dì Hà gật đầu liên tục.
Với thái độ này của dì ấy, Dương Cảnh Đào muốn bắt bẻ cũng không biết làm sao.
“Được rồi, chị bắt đầu quét dọn phòng khách đi”.
Dương Cảnh Đào hốt một nắm hạt dưa ngồi đấy cắn.