Chương 286
Vừa thấy Ngô Xuyên, sắc mặt gã cầm đầu cũng đột nhiên cứng lại, vẻ mặt hiện lên nét hoảng sợ.
Ngô Xuyên đã đến thì chỉ có Lý Vọng Sơn cũng đến mới có thể trụ được.
“Chắc là chỉ đi ngang qua thôi…”
Gã cầm đầu thầm nghĩ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, gã lại trợn mắt há mồm vì quá đỗi ngạc nhiên.
Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn rồi quay lại nói với đám đàn em phía sau:
“Đây là anh Hàn, chào hỏi anh Hàn hết đi!”
“Anh Hàn!!!”
Cả trăm đàn em tức thì cúi đầu đồng loạt nói, tạo ra tiếng động rung trời.
“Anh…anh Hàn!”
Gã cầm đầu hít mạnh một hơi, phong ba bão táp trong lòng dậy sóng. Ngô Xuyên lại bảo đàn em của mình gọi thằng nhãi này là anh Hàn?!
Địa vị của thằng nhãi này còn cao hơn cả Ngô Xuyên sao!
“Vậy thân phận của nó là gì chứ?”
Gã cầm đầu nhìn Lâm Hàn với ánh mắt hoảng sợ tột độ, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
“Anh Hàn…”
Anh Long cũng ngớ người ra tại chỗ, không thể tin nổi, cứ cho là mình đã nghe nhầm.
Ngô Xuyên gọi cậu Lâm là anh Hàn, vậy thân phận thật sự của cậu Lâm là gì?
Gã ta liền nhớ lại câu ‘Rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, chỉ trách con rồng đó chưa đủ mạnh thôi!’ của cậu Lâm.
Dĩ nhiên “con rồng” mang tên cậu Lâm này vô cùng mạnh!
Nghĩ tới đây, anh Long rùng mình, âm thầm hoảng sợ không thôi.
Có thể xác nhận được thân phận của cậu Lâm này chắc chắn không hề đơn giản, địa vị cậu ta còn cao hơn cả Ngô Xuyên, vậy ắt hẳn là thân tín của Trần Vô Cực!
Mà vừa rồi, gã ta không những không ra tay giúp đỡ cậu Lâm, lại còn khuyên cậu Lâm quỳ lạy xin lỗi!
Chuyện này nếu bị cậu Lâm ghim…
Sắc mặt anh Long nhất thời xám như tro tàn.
“Ừ!”, Lâm Hàn gật đầu.
“Lên, thịt bọn nó cho tao!”
Ngô Xuyên không nói thêm câu nào, lao về phía gã cầm đầu.
Anh ta dẫn theo cả trăm đàn em cùng xông lên.
Bảy tám tên kia chưa kịp phản kháng, tan đàn xé nghé, rồi giống như một miếng đậu hủ mềm oặt, bị đè xuống đất đánh đập dã man, miệng thì không ngừng kêu rên thảm thiết.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng bình tĩnh đứng nhìn toàn cục.
Năm phút sau.
Toàn thân bảy tám người kia máu nhuộm đỏ chói, mặt mũi sưng phù, không còn nhìn ra con người. Sau đó còn bị bốn năm đàn em đỡ lên xếp thành một hàng trước mặt Lâm Hàn.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
…
Từng tên một đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.
“Còn bảo tao quỳ nữa không?”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng nhìn gã cầm đầu với ánh mắt rét lạnh.
Lúc này, gã bị đánh gãy cả răng cửa, trong miệng đều toàn là máu tươi, hai má sưng húp, nhãn cầu phồng lên đỏ ngầu.
“Hà! Nhãi ranh, mày quen biết Ngô Xuyên thì đã sao?”
Gã nhổ ra một ngụm máu, lạnh lùng nói tiếp: “Người chống lưng cho tao là anh Sơn! Mày đánh tao ra nông nỗi này chắc chắn anh Sơn sẽ không bỏ qua cho mày! Anh ấy sẽ hành hạ mày sống không bằng chết, với cả thằng Ngô Xuyên nữa!”
“Shhh, đến lúc này rồi còn cứng mồm à!”
Ngô Xuyên mắng to đạp cho gã một cước.