Chương 102: Trâu vàng!
Chồng của Trần Diễm Diễm từng nói, tương lai không xa, ngành bất động sản của thành phố Đông Hải sẽ thay máu.
Vị trí ông vua của Lưu Hạo đã không còn, thay vào chỗ đó chính là Phùng Thạch này đây!
Có thể nói trong khoảng thời gian này, ông lớn Phùng Thạch này sẽ khuấy động phong ba cũng như thao túng ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải.
Tiếp nhận một phần ba công trình khu Bành Hộ, thu nhận dân công nhân dưới trướng Lưu Hạo, còn không ngừng bành trướng.
Có người đồn rằng, sau lưng Phùng Thạch là một người tai to mặt lớn hậu thuẫn, không thì làm sao có thể quật khởi nhanh như vậy!
Tóm lại, Phùng Thạch đã là người đứng đầu trong giới bất động sản, hô mưa gọi gió, vốn chẳng cần phải lấy lòng ai cả.
Nhưng mà, tại sao ông ta lại đến đây tặng quà?
Chẳng lẽ, ông ta còn phải lấy lòng Lâm Hàn sao?
Mà lúc này, Phùng Thạch đã nghênh ngang đi vào, chẳng thèm để ai trong mắt.
Với địa vị hiện tại của ông ta cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Nhưng lúc ông ta nhìn về phía Lâm Hàn, vẻ mặt đột nhiên trở nên kính cẩn, cúi đầu nói:
“Nghe nói nhà họ Lâm đãi tân gia mừng nhà mới, nay tôi đặc biệt đến tặng quà chúc mừng!”
Đứng sau lưng Phùng Thạch có hai người thuộc hạ.
Hai người họ đang bê một món đồ, phía trên còn phủ vải đỏ, vô cùng bí mật.
“Cậu Lâm, cô Lâm, đây là chút quà mọn của tôi, mong rằng cậu Lâm vui vẻ nhận nó!”
Phùng Thạch vung tay lên, hai thuộc hạ liền kéo tấm vải đỏ bên trên ra.
Sột soạt.
“Đây là…”
Khi nhìn thấy món đồ dưới lớp vải, con ngươi tất cả mọi người liền co rút lại, hô hấp gian nan.
Đây là một con trâu vàng!
Chiều dài trâu vàng ước chừng 50cm, cao tầm 30cm, toàn thân đều đúc bằng vàng, dưới đèn, ánh sáng của vàng phản chiếu sáng chói, làm người nhìn hoa cả mắt.
“Con trâu này mạ vàng à!”
Dương Duyệt liếm môi, đáy mắt lộ ra tia tham lam.
“Mạ vàng?”
Nghe thế, Phùng Thạch nhướng mày trừng mắt lườm Dương Duyệt.
“Nhóc con nghịch ngợm, không biết ăn nói thì đừng nói bậy! Con trâu này của tôi được đúc từ vàng ròng đấy! Tôi tặng quà cho cậu Lâm mà lại đi tặng đồ mạ vàng sao, cô xem thường tôi quá rồi đấy!”
Dương Duyệt bị dọa đến im bặt.
“Dù học vấn Phùng Thạch tôi không cao, tặng quà cũng không phải là thư họa, đồ cổ hay ngọc bội phỉ thúy gì, quà tôi tặng thì đều là vàng cả! Món đồ chơi này bảo toàn giá trị cũng như thể diện!”
Phùng Thạch cười hắc hắc nói: “Con trâu vàng nhỏ này nặng 25kg, nếu cậu Lâm mang nó đặt giữa phòng khách, khi khách đến nhà nhìn thấy, nở mày nở mặt lắm đúng không?”
“25kg sao?”
“Trị giá bao nhiêu tiền lận vậy?”
“Để tôi tính… Tôi tính thử xem…”
Mọi người nhìn chằm chằm vào trâu vàng, hai mắt phát sáng, trong lòng không ngừng tính nhẩm giá trị thực sự của trâu vàng”.
Trần Diễm Diễm nhanh tay lấy điện thoại ra, mở mục máy tính, tính thử:
“Giá vàng bây giờ 1 gram là 300 tệ, 1 kilogram là 300 ngàn tệ, 25kg nhân với 300 ngàn thì tương đương…”
Lạch cạch!
Vừa nhìn thấy kết quả, điện thoại di động trên tay Trần Diễm Diễm cũng rơi xuống đất, kinh ngạc đến há hốc mồm.
“Con trâu vàng này… Trị giá khoảng 7 triệu rưỡi tệ!”
“7 triệu rưỡi tệ!”
“Đắt như vậy á!”
Bảy triệu rưỡi đối với người cậu Trần Đại Lâm, Trần Tùng và những người họ hàng ở quê mà nói hoàn toàn là một con số thiên văn.
“Tại sao thế? Tại sao Phùng Thạch lại muốn tặng một món quà quý giá như vậy cho Lâm Hàn chứ?
“Thằng vô dụng Lâm Hàn này có tài cán gì mà được Phùng Thạch đối đãi như vậy?”
Tầm mắt Triệu Tứ Hải nhìn về phía Lâm Hàn, trong đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu, kinh ngạc cùng hoài nghi.
Dương Lệ cũng tò mò nhìn sang Lâm Hàn.
Đương nhiên Dương Lệ biết Phùng Thạch, ông ta là người tiếp nhận mới của một phần ba dự án công trình khu Bành Hộ, Dương Lệ cũng nghi ngờ phía sau Phùng Thạch có ô dù rất lớn, nếu không lãnh đạo sẽ không giao cho ông ta một dự án quan trọng như vậy.
Nhưng mà, bữa tiệc tân gia hôm nay có liên quan gì đến Phùng Thạch chứ, vì sao ông ta lại đến đây tặng quà? Mình cũng không mời Phùng Thạch, tại sao đối phương lại biết?
Mà dù cho có đến tặng quà, cũng không cần thiết phải là đồ có giá trị cao như thế!
Một con trâu đúc bằng vàng ròng!
Quả đúng là giàu nứt khố đổ vách rồi!
Phía khác, ánh mắt của Triệu Tứ Hải đã dời đến trên người Dương Lệ.
Anh ta bỗng dưng nghĩ ra một chuyện.
Phùng Thạch này mang quà đến không phải tặng cho Lâm Hàn mà là tặng cho Dương Lệ!
Bàn về nguyên nhân, suy luận là ra.
Dương Lệ là tổng phụ trách khu Bành Hộ, một dự án lớn hơn 10 tỷ.
Mà Phùng Thạch vừa tiếp nhận một phần ba công trình khu Bành Hộ, ông ta không đến lấy lòng người phụ trách thì còn có thể đến lấy lòng ai?
Phải biết, một khi dự án này hoàn thành một cách suôn sẻ, Phùng Thạch chắc chắn sẽ kiếm được không chỉ là một con trâu vàng 7 triệu rưỡi đâu!
“Hừ, thằng vô dụng Lâm Hàn này cũng chỉ được thơm lây Dương Lệ mà thôi!”
Triệu Tứ Hải hừ nhẹ.
Đám người Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm cũng dời ánh mắt về phía Dương Lệ rồi suy ngẫm lại.
“Đặt trâu vàng xuống rồi tìm chỗ ngồi dùng bữa đi”.
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
“Vâng, cậu Lâm!”
Phùng Thạch toét miệng cười, tìm chỗ ngồi xuống.
“Thằng vô dụng Lâm Hàn kia ra vẻ gì chứ, trâu vàng thực chất là tặng cho Dương Lệ, liên quan gì đến thằng vô dụng nhà nó, một chút cũng không dính dáng tới nó!”, Dương Duyệt liếc xéo.
“Nếu không có Dương Lệ, Lâm Hàn có được tiếng thơm như vậy sao?! Bản chất nó chỉ là một thằng vô dụng mà thôi!”
“Tôi đang nghi ngờ, không biết căn biệt thự này có phải của công ty Tiểu Lệ cấp cho con bé không!”
“Phùng Thạch mang trâu vàng đến chủ yếu là để lấy lòng Dương Lệ thôi!”
Mọi người xì xào bàn tán, bọn họ vẫn nhìn Lâm Hàn với ánh mắt tràn ngập khinh thường.
“Anh Hàn, ở ngoài lại có người đến!”
Ngô Xuyên bỗng nhiên hô lên.
“Còn người đến tặng quà sao?”
Mọi người có chút sửng sốt.
“Chắc là nhà phát triển nào đó rồi!”, Dương Duyệt liếc mắt.
“Nghe được phong phanh ở đâu đó, giống như ruồi, bu qua lấy lòng Dương Lệ mà thôi”.
“Chắc là vậy rồi!”, Trần Diễm Diễm gật đầu.
“Dù sao con gái tôi cũng là tổng phụ trách, con bé đãi tiệc tân gia, mấy nhà phát triển cấp dưới vội vã đến nhà đạp cửa để biếu quà cáp cũng là lẽ thường thôi!”, Dương Cảnh Đào cũng nói.
“Thằng vô dụng Lâm Hàn này cũng chỉ biết mượn địa vị con gái tôi mà khoe mẽ!”
“Tôi cảm thấy ngoài Phùng Thạch đẳng cấp khác biệt ra, những nhà phát triển đến tặng quà còn lại đều là rác rưởi!”
“Nói không sai!”
Mọi người tiếp tục bàn luận sôi nổi.
“Ha hả, tiệc tân gia nhà họ Lâm, họ Trần tôi đến trễ một bước rồi!”
Tiếng cười lớn vang lên, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.
Người này mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, khuôn mặt chữ điền, râu cá trê, trên người toát ra một khí chất u ám, bàn tay cầm hai viên bi sắt, va chạm nghe “lách cách, lách cách”.
“Ông ta là ai?”
Đám người Dương Cảnh Đào ngờ vực nhìn người đàn ông trung niên nọ.
Bọn họ không biết người này, cũng chưa nghe danh bao giờ.
“Chỉ là một nhà phát triển nhỏ thôi, loại ruồi nhặng đến lấy lòng Dương Lệ ấy mà”, Dương Duyệt nói.
“Haiz, con gái tôi làm tổng phụ trách thì khó tránh đám rác rưởi hay chạy đến nịnh hót!”, Dương Cảnh Đào than vãn.
“Cũng vì con gái tôi tài giỏi quá, công ty mới cấp cho biệt thự, còn được nhiều người đến tặng quà như vậy đấy!”, Trần Diễm Diễm vênh váo, cảm thấy nở mày nở mặt trước đám họ hàng.
Phùng Thạch đã mang quà đến biếu xác nhận được một chuyện là biệt thự này không phải nhà thuê, ắt hẳn là do công ty cấp cho Dương Lệ rồi.
“Thằng vô dụng Lâm Hàn này chỉ biết nhờ vào hào quang của Tiểu Lệ! Còn dám gạt chúng ta là nhà nó mua, haiz!”, Trần Diễm Diễm lắc đầu, sau đó quay sang nhìn về phía người đàn ông trung niên.
“Tên họ Trần rác rưởi kia, chắc chỉ là một nhà phát triển quèn thôi đúng không, so với Phùng Thạch khác xa một trời một vực, phải đuổi ông ta ra ngoài ngay, tránh làm mất thể diện!”